Từ Đế đô đến Dubai mất tầm chín tiếng máy bay, vì kinh phí hạn, đầu tiên trong đời Quan Hề ghế thương gia.
Vốn lúc bác bỏ việc khoang thương gia cô vẫn còn thể chấp nhận, vì giờ từng khoang phổ thông như bạn học Quan Hề cảm thấy gì khác, nhẫn nhịn một chút, ngủ một giấc là qua mà.
khi máy bay cất cánh hai tiếng, cô nhận bản duỗi cái chân ngủ một giấc tài nào ngủ , cô hối hận !
Cái quái gì đây! Đây mà là chỗ cho hả! Cái eo của cô sắp gãy luôn !
“Quan Hề, em ngủ một lát ?” Người bên cô là quản lý Uông Thanh, chị lớn hơn Quan Hề vài tuổi, mắt đeo kính khung tròn, qua thiện cảm.
Quan Hề chậm chạp đầu chị , im lặng hai giây mới : “Chúng thể thăng hạng khoang .”
Uông Thanh lắc đầu chắc nịch: “Không thể.”
Quan Hề hít một , ánh mắt dường như sụp đổ: “Xuống máy bay em sẽ gọi cho Du tổng, lúc về nhất định phê chuẩn chi phí thăng hạng khoang!”
“Cái chắc chắn thể, Du tổng kẹt sỉ lắm, là cái chắc.” Có lẽ do bay nước ngoài Uông Thanh thể thẳng miệng cấp như thế .
Quan Hề xoa huyệt thái dương: “Em thử xem.”
Sau đó bất kể thế nào thì bảy tiếng đồng hồ tới thức trắng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-117.html.]
Không lâu , bên cạnh Quan Hề thở đều , mà cô thì tài nào ngủ nổi, nên nhờ tiếp viên mang tai cho , banh mắt xem phim màn hình lưng ghế.
Về rốt cuộc cũng hạ cánh, Quan Hề chợp mắt , lúc đẩy hành lý cửa cái nóng của Dubai tập kích, mắt đen ngòm, suýt nữa thì nổi.
Cô yên định cơ thể, lát nữa nhất định mở điện thoại Wechat đại chiến ba trăm hiệp với Du tổng ki bo .
Thăng hạng khoang, thăng hạng khoang, cô thăng hạng khoang…
Ba năm Quan Hề từng đến Dubai, đây chính là đất nước giàu đến độ thể giàu hơn, chơi ở nơi xa xỉ thế sẽ bao giờ giới hạn. Bạn thứ càng xa xỉ hơn thì chắc chắn sẽ thứ xa xỉ hơn cho bạn.
, như , kinh phí của cô hạn, ngay cả vé máy bay lẫn khách sạn đều moi từng chút một từ túi của cấp , hơn nữa còn chẳng moi là bao. Cái duy nhất moi chính là hai đêm ở khách sạn bảy , là hai đêm cuối cùng trong hành trình.
Nên mắt mấy ngày bọn họ ở khách sạn vô cùng vô cùng bình thường. Quan Hề cũng chẳng kịp ghét bỏ, khi cô phòng hết chăn ga gối đệm mang tới liền chìm luôn giấc ngủ.
Một giấc cô chỉ ngủ nửa tiếng đồng hồ, khi tỉnh , thấy trong điện thoại tin nhắn Wechat.
Không Quan Hưng Hào từ tin cô nước ngoài, ông bảo cô chú ý an , chơi thật vui vẻ. Đã từ lâu Quan Hề trả lời tin nhắn của ông, thấy tin đáy lòng cô cảm giác nhói đau, cô chọn xóa tin.
Còn Lãng Ninh Y nhắn tin cho cô, hỏi đến nơi .
Đến cả Giang Tùy Châu lẽ bây giờ vẫn ở máy bay.
Quan Hề nhấn Lãng Ninh Y, ấn cuộc gọi thoại bắt đầu tố khổ: “Mình đến , ngủ một giấc… Cậu khoang phổ thông nó chật đông đến mức nào , còn chẳng duỗi chân , thăng hạng khoang hả? Ông chủ cho phép nhá… Cậu thăng cho ? Không đây là công việc của , nhất định giảm thiểu chi phí thể… Được nếu mà giảm thiểu nữa thì khi nào về thăng hạng cho , tiện tay giúp luôn cả đồng nghiệp của , đồng nghiệp của thảm quá mà tuổi tác còn trẻ mà chịu cảnh đọa đày thế , đợi lương trả cho …”