“Cười cái gì? Hả? Có gì mà buồn ? Cái gì mà bọn họ mệt chẳng qua do quen thôi, là khi xuống máy bay cái xe đến đón bọn còn đến trễ nữa, thế mà dám cho leo cây… Được cái khách sạn chẳng còn gì để , chẳng nổi, đợi lát gửi video cho xem… Thương mấy đồng nghiệp ghê, bọn họ công tác còn tệ hơn thế , thể như … Vậy nghiêm túc dẫn bọn họ kiếm một đống tiền lớn về, đây là cuộc sống bần cùng đến cỡ nào chứ…”
Quan Hề ỉ ôi than thở một hồi, bên đầu Lãng Ninh Y đang đắp mặt nạ hưởng thụ spa , đến rung vẫn cố giả vờ buồn cô bạn.
Sau đó, trợ lý Tiểu Khả trong đoàn đến gõ cửa bảo Quan Hề ăn cơm, Quan Hề mới kết thúc công cuộc phỉ nhổ. Treo khuôn mặt lên, một nữa hòa nhập chuyến .
than thở thì than thở, mặt các đồng nghiệp Quan Hề vẫn thể hiện vô cùng chuyên nghiệp.
Ngày hôm , cả đoàn theo lịch trình định sẵn đến địa điểm trong kế hoạch quẹt thẻ, thể nghiệm, chụp ảnh, video… Những chuyện bọn họ trong ngày hôm nay nhiều, đặc biệt là Quan Hề, cô đóng vai trò chủ đạo trong lịch trình nên lúc nào cũng mặt.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Vẫn như .
Loại vui chơi kiểu so với kiểu vui chơi thong thả bình tĩnh ngày của Quan Hề đúng là một trời một vực, giày vò bốn ngày trời cả mệt đến mức nuốt trôi. đến nước cô thể chậm trễ tiến độ , nên đến ngày thứ năm vẫn kiên trì thành công việc.
Hôm nay đích đến của bọn họ là một hòn đảo, Quan Hề vốn sợ nước, nhưng vì cần chụp một bộ ảnh lặn ống thở nên vẫn xuống nước.
Chụp xong lúc lên bờ đầu cô mòng mòng, với những sợ nước thì nước biển là một thứ vô cùng kinh khủng!!!
Đã còn thêm việc cơ thể cùng đầu óc xoay liên tục mấy ngày nay vượt quá sức chịu đựng, cô bước lên bờ chân liền nhũn , suýt thì ngã sụp xuống.
May mà Uông Thanh cùng trợ lý Tiểu Khả phản ứng nhanh nhạy, chớp mắt đỡ cô.
Quan Hề: “Không , em say sóng chút.”
Uông Thanh sắc mặt Quan Hề trắng bệch liền vội : “Chị thấy mấy ngày nay em ngủ ngon, chạy tới chạy lui thì cơ thể chịu nổi. Thế , hủy lịch trình chiều nay, về khách sạn nghỉ .”
Quan Hề: “Hủy? Không em chụp cái gì.”
“Không , em còn liều mạng nữa ?” Uông Thanh , “Không , những bức ảnh nay chúng cần chụp chụp hết , còn mấy hạng mục khác hòn đảo chúng cử mấy thể nghiệm là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-118.html.]
“Chắc chắn?”
“Chắc chắn chắc chắn, em về mau , em thể ngất đấy , em mà ngất thì về chúng chụp cái gì nữa.”
Sau cùng Quan Hề cũng Uông Thanh tiễn về, quả thực cô cũng thấm mệt, về đến giường trong khách sạn liền ngủ mất.
Đợi lúc cô tỉnh ngoài trời tối mịt.
Cô mềm nhũn giường, trần nhà phát ngốc, ngốc một hồi chợt cảm thấy chút nghẹn ngào.
Đói quá … rời giường tí nào… Cứu mạng… Mệt c.h.ế.t …
Suy cho cùng vẫn là Quan đại tiểu thư nuông chiều từ nhỏ, đời cô bao giờ chịu khổ thế .
Tuy Quan Hề chuẩn tâm lý cho chuyến nhưng vẫn còn nhiều việc vượt qua dự đoán của cô.
Tuy khi cô du lịch cũng ngẫu hứng thích thú lên mà ghi chép vài thứ, nhưng lúc đó sẽ cả chuyên nghiệp cùng, giờ thì chẳng ai cùng cô, mà lúc nào cũng đợi cô đến phân công.
Không so sánh thì thấy tổn thương!
Quan Hề nhớ mấy ngày nay vẫn ăn bữa nào hồn, ngủ cũng ngon giấc, từ sáng đến tối lăn lộn bên ngoài… Còn giờ phút , cả cô mệt mỏi khó chịu, đói đến mức bụng dán lưng, thảm quá mất….
Quan Hề trở , nức nở một tiếng.
Cuộc sống tự cung tự cấp quả dễ dàng mà, cuộc sống của cô là chuỗi ngày thần tiên bao!
Ui… Mệt quá , cấp keo kẹt quá… Không bằng nghỉ …
Không !