Quan Hề hừ một tiếng, lấy cái váy đỏ khác để .
Chiếc váy mới quá mê như cái nhưng vẫn .
Giang Tùy Châu thấy cô mặc xong liền gật đầu: “Mặc cái .”
Quan Hề thích cả hai chiếc váy , tuy rằng cô phục Giang Tùy Châu chiếc váy nhưng hai cùng trúng chiếc váy nên cô cũng cảm thấy chiếc váy đang mặc hơn.
“Anh chắc chắn cái chứ.”
“Ừ.”
Quan Hề tin , đến gương , lúc mới thỏa mãn mặc .
Ăn sáng quần áo xong, Giang Tùy Châu liền rời cùng Chu Hạo. Quan Hề đến phòng của Uông Thanh, xem ảnh chụp của mấy bữa .
Hồi cô tự blog của ít khi lộ mặt ống kính, lúc chỉ chụp bóng lưng, lúc chụp nửa mặt, nhưng thật cô ghét việc lộ cả mặt, nên hợp tác cùng đoàn đội cô liền chụp cả mặt.
Mấy ngày nay cô đăng mấy bài liền Weibo, thỉnh thoảng cô chia sẻ mấy chuyện thường ngày lên , tầm mấy chục nghìn fan.
“Về em đăng Weibo thường xuyên, hút fan nhiều .” Uông Thanh .
“Quan Hề chỉ cần đăng tấm hình selfie cái là hút ối fan ha ha ha.”
“Công nhận.”
“À , Hề Hề, cô vị hôn phu ? Có thật ?” Đang bàn chuyện công việc bỗng đồng nghiệp hỏi.
Uông Thanh trừng mắt , cô về kể chuyện cho bọn họ còn bảo đừng hỏi , thế mà bây giờ giữ cái miệng !
“Ai da chị Uông Thanh, hỏi chút mà, chúng là cùng hội cùng thuyền.”
Uông Thanh: “Đây là việc cá nhân của …”
“Không , cũng là chuyện gì thể .” Quan Hề mấy tấm ảnh máy tính, tùy ý .
Đồng nghiệp lập tức sấn tới: “ đó! Bọn chị Uông Thanh vị hôn phu của cô trai lắm! Thật ! Muốn quá!”
Uông Thanh thấy Quan Hề né tránh vấn đề cũng giữ kẽ nữa: “Thật đó, nãy chị cũng giật hết cả , siêu cấp trai luôn.”
“Trời! Biết đến gọi Quan Hề !”
“Sao ở đây? Cố ý đến thăm cô ?” Đồng nghiệp ngưỡng mộ , “Trời ơi Quan Hề, thế thì quá quan tâm cô còn gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-124.html.]
Quá quan tâm .
Ui… Hình như đúng thật.
Quan Hề thầm lấy vui, “Anh công tác, tiện đường đến thăm em. Mọi chọn ảnh , tấm tấm hơn.”
“Tấm nè, ôi chao, hai quen như thế nào đấy.”
….
Cuộc họp buổi sáng kết thúc, cả đám cùng ăn trưa xuất phát đến sa mạc.
Sa mạc là điểm đến thể thiếu khi du lịch các tiểu vương quốc Ả-rập, thu hút nhiều du khách, đến đây bạn thể thấy từng đoàn xe việt dã xông pha giữa những cồn cát kéo dài đến tận chân trời, kích thích nhưng cũng vô cùng tráng lệ.
Dạo chơi ở sa mạc xong, Quan Hề cùng đoàn đợi mặt trời lặn để chụp một bức ảnh tập thể ở nơi .
Thời gian mặt trời lặn muộn, chụp ảnh xong Quan Hề một cồn cát, nhân lúc mặt trời vẫn lặn hẳn chụp thêm vài tấm.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là gửi cho Giang Tùy Châu, nhưng lúc gửi cô mới nhận tín hiệu ở đây cực kỳ kém, tải nửa ngày trời mới ba phần trăm. Mãi đến đường về, trời tối om ảnh của cô mới tải xong gửi đến .
[Về ?] Giang Tùy Châu nhắn .
Quan Hề: [Đến khách sạn ban đầu lấy hành lý, đó đến tối nay ở khách sạn mới ~]
Giang Tùy Châu: [Được, ở đây đợi em, tối nay cùng ăn cơm]
Quan Hề: [Anh ở đó?]
Giang Tùy Châu: [Không thì ở ]
Quan Hề nghĩ cũng , tối nay bọn họ sẽ ở trong khách sạn Burj Al Arab* là khách sạn nổi tiếng nhất của thành phố , Giang Tùy Châu mà đến đây chắc chắn sẽ ở đó.
(*Nguyên văn: Khách sạn Cánh Buồm: Cách Trung gọi khách sạn Burj Al Arab, khách sạn 7 duy nhất thế giới, nổi tiếng về sự xa hoa và đắt đỏ.)
Quan Hề: [Giờ gần tám giờ còn ăn tối gì nữa]
Giang Tùy Châu: [Vậy thì đến ăn đêm]
Quan Hề: “…”
Cả đoàn về muộn, lúc xách hành lý từ khách sạn ban đầu chuyển sang ở bên Burj Al Arab gần mười giờ tối.
Quan Hề bước phòng cả nháy mắt như tiêm m.á.u gà, thoải mái, thoải mái quá !