Quan Hề: “Thế em cái gì.”
“Em đang , …” Quan Tri Ý viện cớ , bỗng dưng sắc mặt đổi, bịt chặt miệng .
Quan Hề nhíu mày: “Sao thế em?”
“Không …”
Thích Trình Diễm nhanh chóng buông d.a.o nĩa tay xuống hỏi: “Có buồn nôn ?”
Quan Tri Ý gật đầu : “Em ăn sáng nữa.”
Thích Trình Diễm: “Thế đừng ăn nữa, lát đồ khác cho em ăn.”
“Vâng.”
Quan Hề lo lắng cho Quan Tri Ý, thấy thế cô vội : “Có dày em khỏe hả, nhân dịp đang rảnh em đến bệnh viện khám tổng quát , thế , đằng nào đợt chị cũng gì, chị đưa em đến bệnh viện.”
Quan Tri Ý lấp lửng: “Không cần , dày của em …”
“Đến ăn sáng mà em còn buồn nôn mà còn bảo .”
Mặt Quan Tri Ý thoáng đỏ: “Thì, thì do…”
Quan Hề: “Do cái gì?”
“Do…”
“Mang thai ?” Giọng của Giang Tùy Châu bất chợt xen .
Quan Hề bất ngờ đầu , “Hả???”
Giang Tùy Châu vẫn điềm nhiên Thích Trình Diễm. Thích Trình Diễm thấy thế cũng giấu nữa, “Phải, mới .”
Quan Hề trợn mắt, run tay chỉ thẳng Thích Trình Diễm, “Anh, thế mà…”
Giang Tùy Châu kéo tay Quan Hề về, chuyển lời tối hôm qua cô với cho cô: “Em tỉnh táo chút, kết hôn , hợp pháp mà.”
Quan Hề sững sờ, nháy mắt tỉnh .
Ừ nhỉ, kết hôn .
Cô luôn coi Quan Tri Ý là em gái của , cho dù cô em kết hôn cũng cảm thấy trưởng thành. Bây giờ đang dưng bảo em thai , phản ứng đầu tiên của cô chính là… Tên khốn Thích Trình Diễm!
“Em, em mang thai hả? Sao bảo với chị!” Quan Hề bình tĩnh xong hỏi Quan Tri Ý.
Quan Tri Ý: “Em cũng mới thôi mà… Em thấy nên để định mới nên vẫn thông báo với cả nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-166.html.]
“Em khá đấy nhỉ, định bao giờ mới ?”
“Vốn em định đợt tới , nhưng bây giờ… Dù thì chị cũng , em thông báo sớm chút cũng .”
Quan Hề kinh ngạc đỡ trán, một lúc bất chợt bước đến bên cô em: “Cho chị sờ chút, đổi gì ?”
Quan Tri Ý khổ: “Chị , còn đến hai tháng đổi .”
Quan Hề , nhất quyết duỗi tay cảm nhận thử. Sau khi cảm nhận vài giây xong xúc động thôi: “Không chứ, mấy tháng nữa là chị thêm đứa nhóc chơi cùng hả?”
Giang Tùy Châu liếc cô: “Đừng hãm hại con nhà .”
“Hãm hại thế nào , em chắc chắn sẽ đối xử nhất với con bé!”
Giang Tùy Châu nhàn nhạt : “Đối xử nhất kiểu gì? Chắc em định tặng núm v.ú giả bằng vàng ròng cho hả.”
Quan Hề: “…”
Đó là quà em tặng nhân dịp sinh nhật một tuổi mà! Em dễ mà tặng khác nhá!
Giang Tùy Châu vẻ mặt tức tối của cô, : “Qua đây nào, ăn sáng , đừng xúc động thế.”
Việc Quan Tri Ý mang thai chỉ Quan Hề xúc động. Sau khi thông báo cho cả nhà dẫn tới cả nhà đều xúc động theo.
Sau khi tất cả cô dì chú bác chị em đều tề tựu, cả nhà lôi kéo Quan Tri Ý xem đứa bé, Quan Hề cũng một bên đủ điều. Sau đó cô mệt nhoài mới bên Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu đưa cốc nước cho cô: “Em thích trẻ con thế ?”
“Bình thường thì thích, nhưng con của em gái em chắc chắn em sẽ thích.” Quan Hề , “Anh thì , thích ?”
Giang Tùy Châu: “Ồn ào lắm.”
Quan Hề nhỏ giọng : “Thật, em cũng thấy ồn ào, thế nên con của khác là nhất, lúc đáng yêu thì ôm ấp, lúc ồn ào thì trả về tay bố chúng nó ngay.”
Giang Tùy Châu gật đầu, xem đồng ý với cô.
Quan Hề ngẫm nghĩ một lúc : “Thế về chúng sinh em bé sẽ thích chứ?”
Giang Tùy Châu thuận miệng đáp: “Con em sinh sẽ miễn cưỡng chấp nhận.”
Quan Hề híp mắt, lôi điện thoại ngay lập tức: “Nào, nữa , em ghi âm , đến lúc nhét ống thở em sẽ mở cho con .”
Giang Tùy Châu: “…”
“Nói .”
Giang Tùy Châu thấy nút ghi âm đang nhấp nháy bèn : “Con em sinh thích lắm.”