Lúc chuyện mở loa ngoài, Quan Hề ở một bên mắng mà lời nào, sái cả quai hàm.
“Em cái gì.” Giang Tùy Châu tắt điện thoại.
Lúc Quan Hề mới nhận thành tiếng, mặt nghiêm nghị : “Không gì, chẳng qua chê đồ ăn ở đây khó nuốt, bây giờ còn đặt.”
Giang Tùy Châu: “Thay đổi cách nấu ăn em .”
“… Cái gì?”
Giang Tùy Châu: “Lúc đó Quan Nguyên Bạch thẹn quá hóa giận, nhưng về âm thầm bảo phòng bếp bên đó đổi theo cách .”
“…”
là tác phong của ông nhà cô.
Giang Tùy Châu chỉnh tư thế thoải mái hơn, nhắm mắt , hỏi câu: “Vậy nên hôm qua vì mà tâm tình em .”
Cái gì đến cũng đến.
Quan Hề im lặng một lúc, .
Vốn dĩ lưng ôm cô, cách hai vốn dĩ gần, cô , trán liền đụng .
Hôm nay Giang Tùy Châu đeo kính, thật cũng thường xuyên đeo kính, cận một độ, đeo cũng mà đeo cũng .
Lúc đeo kính cô thể rõ hàng mi của , dài dày, cô nếu đôi mắt mở , cô sẽ thấy một đôi con ngươi , thanh lãnh mà thâm thúy sáng ngời.
Sau lưng cô ít , nhưng nào công kích về tướng mạo .
Không thì cô thành mắt mù .
“Chắc cũng chuyện nhà em mất một đứa con.” Quan Hề mở miệng, cô nghĩ dù mấy ngày nữa cũng .
Cho dù cách về con nuôi của như thế nào, cô để ý gì, về cũng cơ hội chuyện .
Bây giờ nghĩ chuyện cô tức giận cũng quá vô lý, giờ nhu cầu của hai với đối phương thẳng thắn, lợi ích, dục vọng, cũng chỉ thôi.
Vốn dĩ hai là hợp tác cùng lợi. Vậy nếu bây giờ cũng như , thậm chí bây giờ cô càng dựa , thì việc tỏ thái độ với là quá sáng suốt .
“Có qua.” Giang Tùy Châu đáp.
Quan Hề: “Chị về .”
Giang Tùy Châu mở mắt: “Cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-23.html.]
Quan Hề : “Thật chị chết, lúc đó bà bảo mẫu tiện tay đưa cho khác, về chị bán . Bây giờ tìm về với bố ruột .”
Vốn dĩ Giang Tùy Châu là trấn định, chuyện cũng ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi câu: “Vì tìm .”
“Khuôn mặt Quan Oánh giống em, Quan Oánh là tên của chị . Giống đến mức nào , chính là nếu cô cạnh , liền nhận cô là con của em. Mới dạo , Quan Oánh xem bản tin thời sự thấy thấy em, lúc đó bà với bố em đang tham gia sự kiện cắt băng khánh thành một công trình.”
“Chỉ vì giống với bản tin thời sự?”
“Không hẳn thế, quan trọng là từ nhỏ chị con ruột. Nên gặp chuyện mới bắt đầu điều tra tin nhà em lạc mất con, trong lòng cũng phán đoán. Về liên hệ xét nghiệm ADN, chính xác như .” Quan Hề một tiếng, “Có thần kỳ , lẽ đây chính là duyên phận.”
Giang Tùy Châu trầm mặc một lúc, : “Em vui.”
Không câu hỏi mà là câu khẳng định.
Nụ của Quan Hề khẽ cứng , chậm rãi : “Chị em còn sống trở về, em vui , em vui đó.”
Giang Tùy Châu: “Không sợ cô cướp sủng ái của em, tranh tài sản với em ?”
Quả nhiên là Giang Tùy Châu, câu nào câu nấy trúng tim đen.
Quan Hề trợn mắt , duỗi tay véo : “Em nào , im .”
Giang Tùy Châu dễ dàng bắt cổ tay cô: “Thật , thì là Quan Hề mà quen .”
“Giang Tùy Châu thì em bảo là câm …”
Cô vốn mặc đồ ngủ, vùng vẫy một hồi quần áo loạn thành một đống, cổ áo phong quang vô hạn.
Giang Tùy Châu đảo mắt liền thấy, nhưng ngại thời gian đủ, thích hợp phóng túng giữa ban ngày. Anh chỉ đành áp chế tâm tư , vươn tay chỉnh trang áo, che đường cong đầy đặn của cô.
“Cuối cùng cũng hai mươi tám hộp quà của em ý gì .” Chỉnh áo xong đột nhiên .
Quan Hề: “…?”
“Hóa là để củng cố quan hệ của chúng , thiết lập nền tảng vững chắc.”
Quan Hề nhéo , đỏ mặt đáp: “Sao nào, , lúc đầu trai cưới đại tiểu thư nhà họ Tưởng về, hôm đó liền xác nhận quan hệ với em, đưa em về nhà ăn cơm còn gì.”
“Nhắc chuyện cũ gì, cũng là .” Giang Tùy Châu tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng : “Thế cũng , xem như là phá án .”
“Phá án gì?”
“Vốn dĩ vẫn thắc mắc em nhiều chuyện như liệu thứ đồ gì kinh khủng lắm , bây giờ chân tướng cuối cùng cũng yên tâm .”
Tác giả lời :
Giang: Phá án phá án , đỡ tốn chút tiền.