Lúc đến Quan Hề xe của Giang Tùy Châu, công ty việc nên về từ sớm. Vậy nên lúc về Quan Hề đành cùng xe với bố cô và Quan Oánh.
Tài xế lái xe, Quan Hưng Hào ở ghế phụ lái, để vợ và hai con gái cùng phía .
“Oánh Oánh, hôm nay con thấy căng thẳng ?” Trên xe Ngụy Chiêu Mai bắt đầu hỏi chuyện.
Quan Hề cảnh vật ngoài cửa sổ, đầu óc lơ đãng ngừng đếm những chiếc xe chạy qua, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…
Quan Oánh lắc đầu: “Cả nhà đều hòa nhã ạ, ông bà ngoại bảo con đến bên đó chơi.”
Ngụy Chiêu Mai: “Ừ, về con đến đó nhiều hơn, mấy năm nay ông bà ngoại cứ nhắc đến con suốt.”
Hai ông bà nhà họ Ngụy rõ chuyện xảy năm đó, những năm hai vẫn luôn đau lòng con gái mất sinh cốt nhục.
khi Ngụy Chiêu Mai câu mới cảm thấy thỏa đáng lắm, bởi vì giờ hai ông bà nhà họ Ngụy thiết với Quan Hề lắm, bây giờ luôn nhắc đến Quan Oánh…
Quan Hưng Hào phía cũng cảm thấy như thiệt thòi cho Quan Hề, ông hiệu cho Ngụy Chiêu Mai.
Ngụy Chiêu Mai khẽ hắng giọng, Quan Hề hỏi: “Hề Hề, công ty dạo thế nào ?”
Bà chợt nhớ , dạo ít khi chuyện với cô.
Quan Hề đang đếm đến chiếc xe thứ sáu mươi chợt ngẩn , ánh mắt khẽ sáng lên.
Cô Ngụy Chiêu Mai, ánh mắt nén nổi hân hoan: “Con ạ? Rất ạ, dạo gần đây hợp tác một hạng mục phát triển khu du lịch núi ở Nam Sơn, vô cùng thuận lợi.”
Ngụy Chiêu Mai gật đầu: “Vậy dạo con chăm về nhà chút, đừng ở ngoài nhiều.”
“Dạ.”
“Hai chị em các con tuổi tác chênh lệch là bao, đáng lẽ nhiều chuyện để chứ, các con bồi dưỡng cảm tình nhiều .”
Ánh mắt Quan Hề lướt qua Ngụy Chiêu Mai đến Quan Oánh đang cạnh bà, cô một lúc hào sảng : “Dạ, ạ.”
Ngụy Chiêu Mai: “Oánh Oánh, con cũng học qua về du lịch đúng , con thể đến chỗ công ty của Hề Hề học tập.”
Quan Oáng căng thẳng: “ con chỉ học hướng dẫn viên du lịch, con gì về mấy thứ khác.”
“Yên tâm , khó , nhiều nhiều học hỏi nhiều.”
“Được.”
Ngụy Chiêu Mai : “Công ty nhiều việc cũng phức tạp, con học hỏi nhiều hơn, cần vội, cứ bình tĩnh thôi.”
“Dạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-26.html.]
….
Trong xe Ngụy Chiêu Mai bắt đầu chỉ dạy cho Quan Oánh, Quan Hề tiếp tục cửa sổ đếm xe.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…
Ấy, đếm sai .
***
Phòng của Quan Oánh ở đối diện với Quan Hề, khi về nhà hai gặp tăng lên nhiều.
“Quan Hề.” Đang định mở cửa phòng thì gọi cô.
Quan Hề , ngạc nhiên, dù ở trong nhà hầu như hai đều thống nhất xem đối phương như khí.
“Em thấy chị thế nào?” Quan Oánh đột nhiên hỏi.
Quan Hề nhướng mày: “Sao hỏi như ?”
Quan Oánh , ngượng ngùng: “Em là em gái chị, chị sợ em thích chị.”
Quan Hề là thích ăn cứng, đụng đến kiểu mềm mại thế cô xuống tay . Ví như câu Quan Oánh , cô đáp như thế nào.
Sững sờ một lúc cô mới đáp: “Có gì mà lo.”
“Chị thích em, ừm, em trông xinh.”
Bản Quan Hề cao một mét sáu tám còn thêm giày cao gót, Quan Oánh chỉ cao mét sáu ba cô quả nhiên nhỏ nhắn chút.
Quan Hề rũ mắt cô, cảm giác bản đang bắt nạt .
“…Ồ.”
Quan Oánh: “Vậy nên chúng cùng sống hòa hợp nhé, lẽ nhiều thứ chị cần em chỉ bảo chị, đến lúc đó mong em đừng thấy phiền.”
Quan Hề ôm cổ tay, mất tự nhiên: “ chắc cũng với chị em chỉ là gà mờ mà thôi, hỏi em cũng hỏi gì .”
“Vậy thì chị em cùng học.” Quan Oánh , “Chị chỉ thôi, em về phòng .”
Quan Hề: “Ừm.”
Sau khi phòng, Quan Hề khóa cửa đến phòng đồ.
Phòng đồ trong phòng riêng của cô lớn, bên trong bày la liệt đồ, là bảo bối cả. Tấy nhiên, hơn một nửa chỗ bảo bối là tiền túi của Giang Tùy Châu đổ .