Hai mươi phút , xe dừng ở bãi đỗ của khu cảnh uyển Gia Lâm.
Giang Tùy Châu trầm mặc kéo Quan Hề từ trong xe , thấy cô chân nam đá chân xiêu cũng vững bèn cõng cô lưng.
Quan Hề ở lưng cũng an phận, lúc hai đến gần thang máy liền nhéo mặt .
“Em gì thế.” Giang Tùy Châu cô nháo đến mức tức cũng chỉ đành thở dài.
Quan Hề hừ hừ, học dáng vẻ thường ngày của , dùng cả hai bàn tay nhéo má bắt đầu , đó thuận thế hôn lên, là một nụ hôn sâu.
Giang Tùy Châu vẫn đang cõng cô nên thể bỏ tay , chỉ đành yên mặc cô xâu xé.
Mấy chục giây , son môi của Quan Hề ăn hơn phân nửa.
Cô ngừng , dựa lưng hổn hển : “Vừa trong phòng bao gì , nhiều ở đó còn chơi trò hôn hít, đến bây giờ thích hôn thế nào thì hôn hơn .”
Giọng của Giang Tùy Châu khàn đặc: “Em còn ngại ?”
“Cũng chả , thì…”
“Sao.”
Quan Hề bĩu môi, ôm chặt : “Thì là, cũng xem sức chịu đựng của em bao nhiêu. Nếu còn ở đó nhất định em sẽ đè sô pha tin ~”
Giang Tùy Châu bất ngờ, khóe miệng tự chủ nở nụ : “Em sớm, sớm thì chúng bỏ về .”
Quan Hề khẽ hừ một tiếng: “Thế nhanh lên, về nhà nào về nhà nào.”
Giang Tùy Châu cõng cô bấm thang máy, Quan Hề rạp , trong thang máy rốt cuộc cô cũng an tĩnh hơn.
Thật cô đùa , trong phòng bao lúc đột nhiên hôn cô, trái tim cô cũng suýt ngưng đập. Cảm giác đó quen thuộc xa lạ.
Cô nghĩ, lực hấp dẫn của Giang Nhị cẩu tác động lên cô ngày càng nhiều .
Thang máy từ từ lên cao, đến nhà Giang Tùy Châu đẩy cửa liền thả cô xuống, ngay đó đợi mà đè cô lên cánh cửa hôn ngấu nghiến.
Quan Hề vẫn kịp hiểu chuyện gì đang xảy đỡ gáy kéo sát gần.
Vì vẫn bật đèn, mắt cô vẫn là một mảnh đen xì, động tác cũng chậm mấy nhịp. Giang Tùy Châu gấp gáp đưa chiếc lưỡi do thám trong miệng cô, tiếng vải vóc ma sát , trong bóng tối chỉ còn những tiếng thở dốc nặng nề.
Bình thường hai hôn đủ mạnh bạo, hôm nay men rượu liền cháy bùng lên.
Một đường va chạm đủ thứ, khi đến sô pha liền bất chấp mà vùi ôn hương nhuyễn ngọc.
Không ai bật đèn, tất cả nguồn sáng chỉ ánh đèn bên ngoài le lói hắt cửa sổ qua tấm rèm dày.
Giang Tùy Châu mượn chút ánh sáng Quan Hề, hai má cô ửng hồng, bờ môi căng mọng, hai hàng mi vì động tình mà rung rinh, đến mê hồn.
Không vì , trong đầu nhớ đến hôm về nhà, trong nhà lạnh lùng bảo chia tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-60.html.]
Khoảnh khắc đó lý trí bảo nên chia tay, nhưng hai chữ lóe lên trong đầu liền khiến cảm thấy như ngạt thở, cảm giác lạnh thấu xương cốt xâm chiếm cơ thể …
Anh nghĩ, khi chia tay cô còn là của nữa.
Bóng tối bao trùm, hai thế nào là đủ, quấn quýt từ phòng khách đến phòng ngủ.
Lúc bắt đầu Quan Hề còn nhiệt tình về đưa đẩy trốn tránh, khàn cả cổ họng.
Xong xuôi, cô rơi vòng ôm của mà ngủ .
**
Ngày hôm là cuối tuần.
Lúc Quan Hề tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, do tối qua uống quá nhiều rượu do Giang Tùy Châu thương hoa tiếc ngọc.
Lúc cô tắm xong khỏi phòng liền thấy dì giúp việc đang cơm trong bếp, còn Giang Tùy Châu đang trong phòng khách điện thoại.
Quan Hề dài sô pha, cầm cốc nước nóng vẫn còn bốc khói bàn lên uống vài ngụm.
Cổ họng thoải mái hơn nhiều, cô mới lấy chân đá đùi Giang Tùy Châu.
Anh liếc sang cô, dùng một tay giữ chặt cổ chân cô, tiếp tục chuyện với bên .
Quan Hề ôm gối một lúc lâu, thấy dường như đang bàn chuyện ăn liền quấy nhiễu nữa. Cô cầm điện thoại lên xem, ánh mắt dừng ở tập văn kiện Dương Thanh gửi tới một lúc.
“Được, , bảo soạn một bản hợp đồng gửi đến công ty… Ừ.” Giang Tùy Châu xong câu liền cúp máy.
Anh đầu Quan Hề, cô đang lướt điện thoại, hai chân thuận đà gác hết lên đùi . Chân Quan Hề trắng, làn da mịn màng căng tràn sức sống, cổ chân thon nhỏ, chỉ dùng một bàn tay cũng nắm trọn .
Giang Tùy Châu khẽ nhéo mắt cá chân cô, hỏi: “Vừa là .”
Quan Hề ngơ ngác: “Hả? Cũng chả gì.”
Giang Tùy Châu: “Không gì ?”
Quan Hề bỏ điện thoại xuống: “Ừm… Thì đột nhiên hỏi chuyện .”
“Ừ.”
Quan Hề sáp , : “Anh xem, nhận một món quà giá trị liên thành, thế còn đúng cái cực kỳ thích nữa nhận một chuỗi Phật châu bao hàm tâm ý, dụng tâm tỉ mỉ ăn chay niệm Phật hai ngày mới xin .”
Giang Tùy Châu: “Quan Oánh tặng em chuỗi Phật châu.”
Quan Hề: “…”
Giang Tùy Châu: “Anh nhận sợi dây chuyền mà em tặng, giá trị.”
Quan Hề: “Phải ? Phải ?!”