“Ý của là ông lòng nhanh quá.” Ngụy Chiêu Mai lạnh giọng, “ ông thương Hề Hề, con bé ở bên bao năm cũng thương nó. chúng nợ Oánh Oánh bao nhiêu, bây giờ con bé về tất nhiên yêu chiều hơn, ông thể để con bé kém Hề Hề, suốt ngày Hề Hề đè đầu cưỡi cổ . Quan Hưng Hào, cho cùng vị trí của ông kiểu gì cũng để cho Oánh Oánh.”
“Không , bà ? Bà hiểu ý của , bây giờ sắp xếp cho Oánh Oánh, mà giờ con bé đủ năng lực…”
“Phải , nhưng từ nhỏ Hề Hề ngang bướng, để con bé chú tâm học hỏi ông hao ít tâm tư sắp xếp cả đội ngũ xử lý công chuyện giúp con bé. Sao bây giờ đến phiên Oánh Oánh ông chần chừ dứt .” Ngụy Chiêu Mai nghiến răng, “ thấy chắc bây giờ ông rõ rốt cuộc đứa nào mới là con gái ruột của ông nhỉ.”
Quan Hưng Hào: “Chiêu Mai!”
……
Quan Hề bỏ luôn, từ tầng cao nhất thang máy thẳng xuống hầm để xe.
Trong thang máy đèn, cô thể thấy sắc mặt lúc … Không biểu cảm gì, trống rỗng vô hồn.
Một màn như cuộn phim chiếu trong đầu, còn là kiểu chiếu với tốc độ 0.5x, mỗi câu mỗi chữ chầm chậm lướt qua như cứa da thịt cô.
Cô thể thông cảm cho Ngụy Chiêu Mai, cốt nhục của về hiển nhiên bà hết mực thương yêu, nên suốt quãng thời gian qua, cô đố kỵ nhưng từng cảm thấy bà sai.
Chẳng qua cô từng cho rằng, cũng quan trọng.
Cô ở bên bà hơn hai mươi năm trời… Thời gian dài như bà cũng nảy sinh chút tình cảm với cô chứ.
Cô nghĩ chí ít cũng tính là con gái bà, nhưng hóa … cô chỉ là ngoài.
Đinh một tiếng, thang máy đến nơi.
Quan Hề bước , cô dùng hết sức bình sinh giữ vững tư thái bước đến nơi đỗ xe của .
Lúc qua một con xe, cô thấy Quan Oánh đang cạnh cửa xe.
Trong đầu Quan Hề bây giờ loạn, lúc cô chào hỏi gì hết, đầu cũng thèm thẳng.
**
Quan Oánh bóng lưng cô, thầm thở phào một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-64.html.]
Ngay đó cô vội mở cửa xe , trong gương chiếu hậu: “Anh còn cần bao nhiêu nữa, đừng đến tìm gì, lọt câu nào ?”
Người đàn ông vì Quan Hề đột nhiên đến mà Quan Oánh vội nhét ghế ngẩng đầu lên, khuôn mặt chính là hôm đó bám riết tha Quan Oánh cửa tiệm cà phê.
“Người qua là Quan Hề?”
Quan Oánh đáp: “Giờ đang ở , đưa về.”
“Trình Oánh Oánh…”
“Phương Chí Hoành! Tên bây giờ là Quan Oánh!”
Sắc mặt đàn ông tên Phương Chí Hoành khẽ biến, “Anh …”
Gương mặt Quan Oánh âm u khó tả.
Phương Chí Hoành nhoài lên , nhỏ: “Cô chú nhớ em, hai chỉ mong em về… thăm họ một .”
Quan Oánh đầu , cắn răng : “Anh cái … Anh cũng bây giờ ở bên em khó khăn mà, em nhiều chuyện , còn nhiều chuyện , đừng bức bách em .”
Phương Chí Hoành căng thẳng: “Bọn họ… với em ? Người tên Quan Hề , em gái của em, khó em ?”
Quan Oánh nhớ cuộc họp , Quan Hưng Hào giao dự án quan trọng nhất cho Quan Hề nhưng chỉ cho cô tham gia vài hạng mục nhỏ đáng kể, nắm tay siết chặt hơn: “Anh thấy sống ? Tuy Quan Hề chỉ là một đứa con nuôi nhưng bố về phía nó, tất cả đều coi nó là tiểu thư nhà họ Quan, nó vốn liếng chỗ dựa, thì cái gì? Còn Quan Hề ở đó vĩnh viễn chỗ thật sự.”
Dường như mặt một tạo sức ép gì cho , mặt nạ giả dối thể tháo xuống.
Quan Oánh đỏ mắt nắm c.h.ặ.t t.a.y Phương Chí Hoành, nhỏ giọng dỗ : “Vậy cho em thêm chút thời gian , nghĩ bây giờ mà để em em vẫn dây dưa dứt với bố nuôi liệu bà chạnh lòng ? Em tin sẽ để em khổ sở đúng ?”
Phương Chí Hoành thích cô từ nhỏ, thể ngơ dáng vẻ đáng thương : “Tất nhiên mong em sống .”
“Vậy chuyện về nhà cứ tạm gác , em về nhà em .”
Phương Chí Hoành: “ yên tâm. Cái cô, cô Quan Hề khó đối phó lắm ? Thế , giúp em, em giữ bên cạnh giúp em, việc gì cũng .”
Quan Oánh còn gì để , để một thô kệch như giúp đỡ thì cô còn nên trò trống gì.
“Cô dễ đối phó nhưng giúp gì. Được đừng lo nữa, ừ… Em luôn quan tâm em, yên tâm, đợi định địa vị em sẽ về thăm họ.”