Quan Hề trừng : “Ngụy Tu Dương tin chị đánh ngay bây giờ ?”
Ngụy Tu Dương: “Em chỉ thật thôi, chị là con gái duy nhất của hai bác, nếu chị tình nguyện thì hai bác cũng chẳng ép chị lấy ai, chị cần dính mấy chuyện hỗn loạn thương trường đó mà gả cho Giang Tùy Châu .”
Tay Quan Hề khẽ run, con gái duy nhất...
Đã .
“Chị em ?”
Quan Hề đầu qua, buồn bực : “Em hiểu cái gì.”
Hiện tại cô thể Giang Tùy Châu.
Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ. Cái tên Giang Tùy Châu cũng đến lúc phát huy tác dụng .
Chia tay? Chia cái quái gì! Sao Hỏa đ.â.m Trái Đất thì cô cũng nắm tay Giang Tùy Châu bước kỉ nguyên mới!
Sau đó Quan Hề với Ngụy Tu Dương tạm biệt mấy vui vẻ lắm, nhưng cô cũng quen cái tính của .
Thật em họ của cô bằng tuổi cô, chỉ nhỏ hơn vài tháng liền cô đè đầu. Thời trung học hai cùng một lớp. Cứ như , Ngụy Tu Dương cũng mắt Giang Tùy Châu, nhưng chuyện phần lớn là do cô.
Vì lúc nhỏ cô Giang Tùy Châu mặt Ngụy Tu Dương, nhiều dần quen, cũng lây từ cô. khi ghét cay ghét đắng Giang Tùy Châu cô với Giang Tùy Châu ở bên .
Nên chuyện ai cũng phiền muộn.
***
Hôm nay Quan Hề dậy sớm.
Tối qua cô nghĩ cả đêm, cảm thấy bản triệt để quên đoạn kí ức đen tối về tặng quà Giang Tùy Châu khinh thường đó. Thân là một cô bạn gái năm cần phát huy hết khả năng, khiến Giang Tùy Châu công tác về nhận quà nhận kinh hỉ, để cảm động một phen, bù đắp phần tình cảm hề phát triển tẹo nào trong gần ba mươi năm qua.
Nếu thể, mong thể vui vẻ về nhà lấy sổ hộ khẩu, nhanh chóng đến Cục Dân chính với cô.
Tất nhiên loại nhiệm vụ độ khó năm cô ôm nhiều hi vọng.
Máy bay của Giang Tùy Châu sẽ hạ cánh lúc sáu giờ chiều, về nhà tầm bảy giờ tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-7.html.]
Trước lúc đó, Quan Hề gọi mấy đến giúp cô trang trí từ huyền quan* đến phòng khách, một con đường “Mỹ lệ” nào hoa tươi, bóng bay, nến, nhiều kể hết.
(*Khu vực sảnh trống ở gần cửa và nối liền với phòng khách.)
Ngoài , cô còn chọn hai mươi tám món quà khác , nhờ khác gói bày bàn , xếp thành một tòa núi nhỏ.
Đến sáu rưỡi cả nhóm bận rộn suốt cũng xong việc. Quan Hề sô pha, rót cốc rượu cho .
Men rượu thoang thoảng, cô quanh căn phòng một , bản cảm động đến mơ hồ luôn.
Ui ui ui nhà ai bạn gái thần tiên thế , nếu cô mà là nam, chắc chắn c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt cưới mất!!!
Trước khi Giang Tùy Châu lên máy bay Quan Hề bảo ở nhà đợi, nên Giang Tùy Châu về nhà khá đúng giờ. Bảy giờ mười phút, cô thấy tiếng mở cửa.
Cô vội bỏ cốc rượu tay xuống.
Lúc Giang Tùy Châu ấn mật mã mở cửa còn đang điện thoại, cũng ngờ lúc mở cửa thấy một màn .
Hoa tươi đầy đất, từng đóa hoa xếp thành một con đường nhỏ nối từ huyền quan đến phòng khách. Hai bên con đường hoa tươi còn hai hàng nến lung linh, mà ở đầu , bóng bay đầy phòng, quà cáp xếp đống, còn Quan Hề đang ngọt ngào .
Ánh mắt Giang Tùy Châu khẽ biến, với ở đầu “Ngày mai đến công ty ” cúp điện thoại.
Anh tại chỗ hai giây, chút khó hiểu: “Em...”
“Ngạc nhiên bất ngờ ?!” Quan Hề tại chỗ, mặt mày hớn hở, “Hôm nay là ngày kỉ niệm của chúng , em thấy giờ là tặng quà cho em, cũng nên đến lượt em biểu đạt tình yêu của em dành cho ~”
Giang Tùy Châu hiếm khi hiểu gì: “Ngày kỉ niệm gì?”
Quan Hề duỗi tay đếm: “Hôm nay là kỉ niệm 880 ngày chúng hôn nha, nhớ ?”
“...”
Cái ngày ho thật.
“Không nhớ cũng , quan trọng là tấm lòng của em.” Quan Hề uống chút rượu, men say ngấm, ngọt lịm: “Giang Tùy Châu, em yêu ~ yêu đến mức em sống nổi.”
Không uống mấy cốc mà thành dạng .
Giang Tùy Châu khẽ nhướng mày, khóe mắt đầy ý : “Quan Hề, em trúng cái túi xách phiên bản giới hạn nào hả?”