“Ừ.” Quan Hề , sắc mặt Giang Tùy Châu trắng hơn nhiều so với . Cô nhớ dáng vẻ quyết tuyệt của trong cánh rừng sâu, lúc đó chẳng còn dáng vẻ của thiếu gia nhà họ Giang cao ngạo lạnh lùng nữa.
Í… nghĩ cũng cảm động phết.
“Giang Tùy Châu.”
“Ừ?”
“Anh từng nghĩ nếu vì cõng em mà lạc đường trong rừng, cuối cùng ai tìm thấy chúng thì .”
“Không thể nào.”
“Em nếu, nếu ai tìm thấy chúng …” Khóe mắt Quan Hề cong cong, “Vậy và em sẽ táng cùng một chỗ .”
Giang Tùy Châu nhàn nhạt đáp : “Tình huống thể xảy .”
Mẹ nó, thể vài câu hợp bầu khí như đồng sinh cộng tử gì đó hả!
Quan Hề nghiến răng: “Nếu! Nếu! Anh sợ hả.”
Giang Tùy Châu nghiêng đầu cô, an ủi: “Sở dĩ qua một đêm mới tìm thấy chúng vì trời tối mưa to, nếu là trời sáng thì đáng lẽ còn thấy chúng sớm hơn nhiều. Bên Chu Hạo chắc chắn sẽ nghĩ cách, em tin tưởng chúng vẫn rơi bước đường cùng…”
Quan Hề: “…”
Cô kéo chăn lên trùm kín đầu, còn lâu cô mới thèm chấp .
Giang Tùy Châu sang cô: “Ngủ ngon một giấc, đừng nghĩ ngợi nữa.”
“Không cần lo!”
Giang Tùy Châu: “…”
Tính khí của Quan cá muối đến là đến.
**
Trong bãi đỗ xe của bệnh viện, một chiếc Rolls Royce màu đen chầm chậm phóng .
Trên xe, sắc mặt của Quan Hưng Hào cực kỳ khó chịu.
Quan Oánh: “Bố, con xin , quả thật con quen Phương Chí Hoành. con ngờ suy nghĩ , còn Quan Hề thương…”
Giọng điệu Quan Hưng Hào dường như lạnh lùng hơn: “Trước bố bảo con cắt đứt liên lạc với bên bố nuôi mà.”
“Con liên lạc với họ, là do tự tìm đến….”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-74.html.]
Ngụy Chiêu Mai nổi cảnh Quan Oánh ấm ức lóc, bà tức giận : “Ông tức giận Oánh Oánh thì gì, con bé quản .”
Quan Hưng Hào đỡ trán: “ giận Oánh Oánh, chỉ hỏi thôi. Xảy chuyện lớn thế , Hề Hề suýt nữa… Bà xem lo lắng !”
Ngụy Chiêu Mai: “ ông lo lắng, nhưng Hề Hề bây giờ vẫn mạnh khỏe còn gì. Hơn nữa ông chất vấn Oánh Oánh mãi cũng tác dụng, chuyện nên điều tra tên Phương Chí Hoành .”
Quan Hưng Hào: “Bên sẽ xử lý, rốt cuộc gì nhất định sẽ tra bằng !”
……
Buổi tối, ở nhà họ Ngụy.
“Quan Hề tỉnh , , đến ngay.” Ngụy Tu Dương cầm chìa khóa xe lên, vội lao ngoài cửa.
“Tu Dương!”
Ngụy Tu Dương đầu , thấy Ngụy Tử Hàm đang bước từ tầng xuống: “Em .”
“Em đến bệnh viện.”
“Em đến bệnh viện còn gì.”
Ngụy Tu Dương : “Lúc em đến Quan Hề vẫn tỉnh, giờ chị tỉnh em đến đó thăm.”
“Em ngay .” Ngụy Tử Hàm nhíu mày, lạnh giọng : “Em xem em gấp thành dáng vẻ gì, ngay cả bố viện em cũng nhiệt tình như thế .”
Ngụy Tu Dương: “Chị lung tung gì .”
Ngụy Tử Hàm bước đến, kéo cổ tay Ngụy Tu Dương : “Ý chị chính là như , em thiết với Quan Hề tác dụng gì cả!”
“Chị ý gì.”
Ngụy Tử Hàm : “Tình hình bây giờ em còn rõ hả? Quan Hề chỉ là con gái nuôi, sớm muộn gì nó cũng …”
“Chị thể đừng châm chọc chị nữa ?” Ngụy Tu Dương ngắt lời cô.
Ngụy Tử Hàm lạnh: “Em cho rằng chị đang châm chọc hả? Ngụy Tu Dương, chị xin em xem em mang họ gì?! Bây giờ cả nhà họ Ngụy chúng đều ủng hộ Quan Oánh, đều giúp con bé tính toán. Em thì , ngốc nghếch theo đuôi Quan Hề, em tức c.h.ế.t ai?”
“Đều giúp Quan Oánh tính toán?” Ánh mắt Ngụy Tu Dương nghi ngờ hỏi: “Việc thế của Quan Hề bại lộ do chị ?”
“Chị?” Ngụy Tử Hàm tức giận gào lên, “Em thấy chị bản lĩnh chuyện sạch sẽ đến độ nhà họ Quan điều tra gì ?! Chuyện là của ông nội rõ , liên quan gì đến chị!”
Ngụy Tu Dương giật thót: “Cô với Quan Oánh đều thái độ gì, ông nội can thiệp quá đáng ?”
“Cô với Quan Oánh thái độ gì? Em ngây thơ thật. Phải, bao nhiêu năm nay quả thật cô cũng thật lòng quý Quan Hề. con nuôi so với con ruột, con gái nuôi mà uy h.i.ế.p đến địa vị của con gái ruột chắc chắn cô sẽ khoanh tay để yên .”