Những hạng mục cô giao phó cho khác cái nào liên quan đến Giang thị, hơn nữa cô việc hết sức thầm lặng, nên chắc Giang Tùy Châu vẫn việc cô đang .
Ngay cả việc cô để những hạng mục hợp tác với Giang thị cùng như thể đang kéo dài thời gian.
Thấy Giang Tùy Châu gọi điện đến, Quan Hề do dự một hồi cuối cùng cũng tiếp máy: “Alo.”
Giang Tùy Châu: “Không bận nữa?”
Quan Hề: “… Vừa nghỉ trưa, em định ngoài ăn cơm.”
Giang Tùy Châu: “Không ngờ một ngày em bận đến mức còn thời gian gặp khác.”
Quan Hề hừ một tiếng: “Anh khinh thường ai đấy hả.”
Giang Tùy Châu: “Chiều nay bận ? Không bận thì qua chỗ .”
Quan Hề sững , mau miệng đáp luôn: “Bận, bận lắm, đến .”
Giang Tùy Châu ngờ cô từ chối dứt khoát như , dạo hai chẳng mấy khi gặp , thậm chí đến gọi điện thoại cũng ít, mà thạch cao bó chân vẫn tháo , tiện nên hầu như khỏi nhà.
“Vậy tối nay…”
“Tối nay em việc !” Quan Hề xong mới thấy bản phản ứng thái quá, cô hít sâu một , đợi giọng điệu bình thường mới tiếp: “Ây Giang tổng , chân thành thế an vị ở nhà dưỡng thương còn lắm chuyện quá .”
Giang Tùy Châu thế thì chỉ nhạt: “Là do em nhiều việc.”
“Còn gì nữa, dạo công ty bận tới tối tăm mặt mũi… Aizz, em còn ăn cơm nữa, chuyện với nữa.” Quan Hề , “Đợi khi nào em rỗi đến sủng hạnh nhé.”
Giang Tùy Châu: “Ồ, nhiệt liệt hoan nghênh.”
Quan Hề khoái chí, chào xong liền cúp luôn điện thoại, khi tắt máy sắc mặt cô dần trở nên căng thẳng.
Tuy ngoài mặt cô chịu thừa nhận nhưng thâm tâm cô rõ bản đang giả bộ điều gì.
Cô cực kỳ rõ ràng nguồn gốc mối quan hệ của hai là gì, cũng cực kỳ rõ ràng sớm muộn gì cũng chuyện. cô vẫn đang kéo dài thời gian, cũng đang trốn tránh dám gặp .
Bỗng dưng một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cô: Hóa , cô thực sự nỡ rời xa .
**
Thật buổi chiều ở công ty việc gì gấp, Quan Hề bận nhiều việc cũng chỉ là viện cớ để đối mặt với Giang Tùy Châu.
Đang ngây ngốc trong phòng việc thì cô nhận điện thoại của Tạ Diên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cho-anh-den-ben-em/chuong-84.html.]
“Alo.”
“Quan Hề hả, bản thiết kế thành .” Tạ Diên , “Lúc nào cô rảnh mang qua cho cô xem, chúng gặp mặt trực tiếp sẽ dễ trao đổi hơn.”
Phần thiết kế của dự án khu du lịch Nam Sơn do Tạ Diên đảm nhiệm, cô nợ một ân tình, vốn mời ăn bữa cơm, cũng để hồi báo Tạ thị cái ân tình . bây giờ… Cô việc ở Quan thị nữa, còn bàn chuyện công việc hạng mục gì.
Quan Hề ngại nên đành : “Bây giờ đang rảnh, thế , mời ăn bữa cơm, tiện thể bàn luôn về bản thiết kế.”
Tạ Diên bất ngờ: “Bây giờ ?”
“Ừ, rảnh .”
Tạ Diên: “Có.”
“Vậy đặt nhà hàng, lát gửi địa chỉ cho nhé.”
“Được.”
Liên quan đến bản thiết kế, Quan Hề chuyện Wechat với Tạ Diên nhiều, nên hôm nay khi chính mắt thấy bản thiết kế chỉnh mặt cô cực kỳ hài lòng.
Duyệt xong một hồi Quan Hề : “Ừm, cảm thấy , thật lòng cảm ơn .”
Tạ Diên đối diện cô, thấy cô lòng liền thoải mái hơn: “Bản vẫn còn vài chi tiết nhỏ nữa, còn xác nhận với cô.”
Quan Hề lắc đầu: “Thật hôm nay cũng định với , ừm… Dự án về do phụ trách nữa, kế nhiệm là ai vẫn quyết định nhưng khi nào xác định thì phiền liên hệ với đó.”
Tạ Diên lấy lạ, rõ ràng Quan Hề để tâm đến dự án Nam Sơn . Bây giờ cô đột nhiên nữa cảm giác như đang phí hoài tâm huyết của .
“ thể hỏi lý do ?”
Quan Hề cửa kính bóng loáng mắt, cô im lặng một lúc mới hỏi một câu khá bất ngờ: “Tạ Diên, ở nhà họ Tạ thoải mái , lúc nào cảm thấy tủi , cảm thấy bản thật thừa thãi ?”
“…”
Quan Hề sững sờ một lúc mới giật vội : “A, ngại quá, cần trả lời , , chỉ…”
“Không .” Dường như Tạ Diên thể đoán vấn đề của cô, : “ thể hiểu ý của cô.”
Ánh mắt Quan Hề khẽ sáng lên, giống lúc cô mới gặp Tạ Diên, vì mắt đồng cảnh ngộ với nên cô mới thể thả lỏng mà những câu hỏi từ tận đáy lòng.
Cô cảm thấy hầu hết thể hiểu nổi cảm xúc của cô, nhưng những trải qua cảnh giống cô thì khác.
“Thật ít thể coi nhẹ mối liên hệ m.á.u mủ ruột thịt, thoải mái, tủi , cảm thấy bản dư thừa… Âu cũng là những cảm xúc bình thường.”