Ta lặp  rõ ràng, từng chữ nặng nề rơi xuống: 
 
“Vị trí chính thê ,   yêu thích thì cứ để cho . Ta thì  cần. Hai  tình thâm nghĩa trọng,  việc gì  chen giữa  chướng mắt? Thành  cho hai , cũng coi như để   một con đường sống.”
 
Ta ngừng  một chút, ngắm vẻ mặt Thẩm Nghiễn, kinh hoàng, ngỡ ngàng, xen lẫn một tia phẫn nộ  xúc phạm; và đôi mắt Lưu Như Yên, vui sướng dâng lên như sóng trào.
 
“Có điều…” 
 
Ta đổi giọng, nụ  càng rực rỡ: 
 
“Hòa ly thì cứ hòa ly, nhưng những gì thuộc về , một thứ cũng   thiếu. Hồi môn của , tự nhiên  mang  đầy đủ. Ba năm nay, cửa hàng điền trang của Thẩm gia do  quản, lợi nhuận tăng gấp đôi, sổ sách ghi rõ rành rành.”
 
“Theo luật pháp và ước định ban đầu, phần tăng thêm ,   một nửa. Trong kho Thẩm gia, những món cổ ngoạn thư họa, vàng bạc châu báu ghi trong danh sách hồi môn của , một món cũng   thiếu.”
 
“Còn nữa, cửa hàng tơ lụa ở phía tây thành,  ở vị trí  nhất, vốn là  dùng bạc hồi môn tự  mua , địa khế trong tay , tự nhiên thuộc về .” 
 
Ta giơ tay đếm từng thứ, mạch lạc rõ ràng,  chút mơ hồ.
 
“À đúng .” 
 
Ta như chợt nhớ ,  sang Lưu Như Yên mặt mày tái nhợt: 
 
“Muội   sủng ái thế , chắc chắn cũng khinh thường dùng đồ của . Trong sân , những món bàn ghế đồ đạc quen dùng, đều là hoàng hoa lê và tử đàn thượng hạng Tô gia đưa sang  của hồi môn,  mang , chẳng quá đáng chứ? Miễn cho  dùng mà trong lòng ngứa ngáy.”
 
Niềm vui trong mắt Lưu Như Yên còn  tan,   lời “kê khai gia sản” của  đập cho choáng váng, đặc biệt khi  đến “hoàng hoa lê”, “tử đàn”, trong mắt lóe lên tia tham lam và bất cam.
 
Mặt Thẩm Nghiễn  đen kịt.
 
“Tô Vãn! Nàng đừng hồ nháo!” 
 
Hắn quát lớn: 
 
“Hòa ly nào  trò đùa? Thẩm gia   cho phép nàng  đến thì đến,   thì ? Còn  mang  nhiều sản nghiệp như thế? Nằm mơ !”
 
“Hồ nháo?” 
 
Ta bật  khinh bỉ, thẳng thắn   ánh mắt phẫn nộ của :
 
“Thẩm Nghiễn,  gả cho  ba năm, lo liệu việc nhà, quản lý sản nghiệp, hiếu kính phụ mẫu,  từng sai sót nửa phần? Hôm nay, sủng  trong lòng  vu oan  hạ độc, nhân chứng vật chứng đều , ván  đóng thuyền!”
 
“Nếu    phòng  , e rằng giờ     hưu bỏ, thậm chí tống quan trị tội  chứ? Sao thế, chỉ cho phép nàng  lấy mạng ,   cho phép  đòi chút bạc giữ mạng?”
 
Ta tiến lên một bước, khí thế chẳng hề thua kém:
 
“Gia nghiệp Thẩm gia hôm nay hưng thịnh, dựa  ai? Dựa  công tử chỉ  ngâm thơ ngắm trăng,  lời gối đầu bên gối,  là , thiếu phu nhân ngày đêm nhọc nhằn, hao tâm tổn trí?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/choc-tuc-bach-nguyet-quang-trung-sinh-cua-phu-quan/2.html.]
“Hôm nay, một là hòa ly,  mang  phần thuộc về , đôi bên êm  dứt tình. Hai là… chúng  đem chuyện , cùng với trò cấu kết hạ nhân, hãm hại chính thất của Lưu di nương, trình lên trưởng bối trong tộc,  mời mấy vị lão thành  uy trong phố đến bình luận?”
 
“Để xem Thẩm gia sủng  diệt thê, dơ bẩn ô uế, còn mặt mũi nào  trong phủ Giang Ninh?”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Nàng… nàng dám!” 
 
Thẩm Nghiễn giận đến run rẩy cả , ngón tay chỉ   cũng run.
 
“Chàng cứ thử xem  dám  !” 
 
Ta  hề nhường nhịn, giọng bỗng cao vút, mang theo quyết liệt phá nát đường lui:
 
“Thẩm Nghiễn, đừng ép ! Ta, Tô Vãn   bản lĩnh vực dậy sản nghiệp Thẩm gia, thì cũng  bản lĩnh khiến nó đảo lộn trời đất! Kẻ  chân trần nào sợ kẻ  giày?”
 
“Ta rời khỏi Thẩm gia, mang theo hồi môn và bạc của , vẫn sống sung túc. Còn ? Thanh danh Thẩm gia còn giữ  chăng?”
 
“Còn bảo bối trong lòng , Lưu di nương , mang tội hãm hại chính thất, dù   che chở, tông tộc  dung  ? Người ngoài, chỉ nước bọt thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t nàng !”
 
Đám hạ nhân trong sân đều nín thở,  dám hé răng.
 
Lưu Như Yên sợ đến hoa dung thất sắc, nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Nghiễn:
 
“Nghiễn lang! Không ! Không thể để nàng   loạn  ngoài! Thanh danh của … của Thẩm gia…”
 
N.g.ự.c Thẩm Nghiễn phập phồng dữ dội, mắt chằm chằm   như  ăn tươi nuốt sống. 
 
Hắn e rằng  bao giờ nghĩ, , kẻ ngày thường ngoan ngoãn trầm lặng, khi xé rách mặt nạ,   dáng vẻ .
 
Cuối cùng, ngọn lửa giận ngút trời , khi chạm  ánh mắt kinh hoàng cầu xin của Lưu Như Yên, cùng ý nghĩ về nỗi nhục của gia tộc  thể  gánh, từng chút từng chút  dập tắt, chỉ còn  sự lạnh lẽo nhục nhã. 
 
Hắn nghiến răng, gằn từng chữ qua kẽ răng:
 
“Tốt… Tô Vãn… nàng giỏi lắm! Nàng  hòa ly? Ta cho nàng! Nàng  mang  những thứ đó? Ta cho nàng! Từ nay về , nàng với Thẩm gia, ân đoạn nghĩa tuyệt!”
 
“Đa tạ Thẩm công tử thành .” 
 
Ta lập tức hành lễ, nụ   mặt thỏa đáng, như thể   giằng co kịch liệt   là :
 
“Thư hòa ly, phiền ngài  ngay. Danh sách hồi môn và sổ sách ba năm, Xuân Đào,  lấy. Thẩm công tử xem xét  sai, ký tên điểm chỉ,  lập tức thu dọn rời , tuyệt   lỡ giờ  của ngài và  .”
 
Thẩm Nghiễn tức đến suýt ngã ngửa, phất tay áo xoay , gần như gầm lên:
 
“Đến thư phòng!”
 
Một màn ồn ào náo động, bắt đầu bằng vụ hạ độc vu oan, cuối cùng kết thúc bằng việc Thẩm Nghiễn nghẹn khuất  xuống thư hòa ly, còn  mang theo đoàn xe hồi môn rầm rộ (bao gồm cả chiếc giường gỗ hoàng hoa lê khảm chạm) cùng một xấp ngân phiếu địa khế, rời khỏi Thẩm gia.