Lúc bố  về,  gọi Thiếu Lễ  dậy rời .
Khi lướt ngang qua cô ,  hạ thấp giọng, trêu ghẹo:
“Cưng , con d.a.o lá liễu mà cô  dùng , là d.a.o giải phẫu em trai  dùng để mổ chuột thí nghiệm đấy.”
Từ Thiếu Lễ học y,  khi  nghiệp  về nước mở một phòng khám tư. Nó cũng mang vài món đồ từ bệnh viện về nhà.
Từ Thiếu Lễ nở nụ  mơ hồ, như ngầm thừa nhận.
Sau lưng, tiếng nôn khan kịch liệt vang lên  ngớt.
Từ Thiếu Lễ  theo  đến  cửa phòng.
“Làm gì đấy? Về phòng  .”
Một nửa gương mặt nó chìm trong bóng tối, ánh mắt lấp lóe tia sáng âm u:
“Đưa .”
“Đưa cái gì?”
 định   phòng, nhưng   nó chặn  cửa.
“Đưa tay .”
“Đừng dùng cái giọng  lớn dạy dỗ chị, gọi chị .” – Miệng thì  , nhưng  vẫn đưa tay .
Lòng bàn tay  mở ,   móng tay cào rách, rỉ máu.
Từ Thiếu Lễ liếc  bộ móng của  với vẻ mặt chán ghét,  đó tự nhiên bước  phòng , tìm  hộp thuốc một cách quen thuộc.
Vừa sát trùng, băng bó cho , nó  càu nhàu:
“Lần   thể cắt móng tay ngắn  chút  ?”
“Không .” –  kiên quyết từ chối.
“Vậy thì, khi tức giận cứ véo em .” – Từ Thiếu Lễ buộc cho  một cái nơ bướm xinh xắn,  đó đem hộp thuốc cất  chỗ cũ.
 lặng lẽ  nó bật nến thơm trong phòng giúp , hương sữa ấm áp dần lan tỏa,  dịu lòng .
Từ Thiếu Lễ rót cho  một ly nước ấm,  lấy một viên thuốc từ lọ vitamin đặt lên tay .
Ánh nến chập chờn trong mắt nó, nó nghiêm túc    :
“Chị ,  ai  thể  chị tức giận cả.”
 nâng ly nước ấm, khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/choi-dua-voi-me-con-tieu-tam/chuong-2-tinh-than.html.]
Sau khi Từ Thiếu Lễ rời ,  nhè viên thuốc đang ngậm trong miệng   ném  thùng rác.
  úp  bên cửa sổ, ngẩn  cho đến ba giờ rưỡi sáng.
 nhớ  thời thơ ấu của Thiếu Lễ.
Lúc còn bé, nó chẳng  đứa trẻ ngoan, ánh mắt sắc bén như loài sói hoang.
Đến cả bố cũng thường  ánh mắt của nó doạ cho giật .
Bố   thuần phục bản tính ngỗ nghịch trong  nó, nhưng cuối cùng vẫn uổng công.
Vì nó,  từng  đánh  ít .
Có  bố tức quá, xách bình hoa lên định đập  nó,  lao  chắn .
Vết sẹo mờ ở khóe trán  là dấu tích từ  đó.
Mỗi khi nổi giận, bố  thích nhốt cả hai đứa   tầng hầm để “diện bích tư quá” –  úp mặt suy ngẫm  lầm.
 nhớ những đêm rét mướt, hai đứa chúng  tự ôm  để sưởi ấm.
Lúc , chúng  cùng  động viên:
“Lớn ,  chuyện sẽ  thôi.”
 đến giờ  , hình như   .
Màn hình điện thoại của  vẫn dừng ở khung trò chuyện với  .
Năm đó  còn đang du học ở Anh, từng than phiền với  rằng đồ ăn bên  khó nuốt. Mẹ   đợi  về nước, sẽ nấu cho  và Thiếu Lễ một bữa thật ngon,  ăn gì cũng .
 còn  đợi  đến kỳ nghỉ, tin dữ  ập tới.
Mẹ  mất .
Bà   mắc bệnh trầm cảm nhiều năm, sức khỏe ngày càng sa sút,  của Từ Tình Nguyệt  cứ  lượn lờ  mặt bà , cố tình chọc tức.
Mẹ  từng  dối với  rằng bà .   đó, bà   t.ự s.á.t.
Mẹ  dị ứng nặng với xoài,  mà hôm đó  lén mua một đống,  ăn sạch trong một .
Chiều hôm  mất, bà  vẫn nhắn tin cho  – bất chấp sự chênh lệch múi giờ hai nước:
[Con heo lười nhỏ, dậy  học ?]
 đưa tay che mắt, nước mắt  thấm ướt lòng bàn tay .
Mọi  đều    t.ự s.á.t, nhưng   tin.