Sau đó, trong sân  còn rác   khác ném nữa,  còn mừng mấy ngày, kết quả là họ  đổi sang trò mới.
 
Ta đang ngủ say, Giang Đắc Bảo dùng sức lay tỉnh : "Đào Đào, mau dậy!"
 
Ngôi nhà   khác cố ý phóng hỏa. Có lẽ ban đầu  đó chỉ  dọa chúng  một chút, nhưng trời hanh khô, một chút tia lửa cũng sẽ gây  đại họa.
 
Lửa càng lúc càng lớn, gỗ cháy nổ tí tách  gãy đổ xuống. Giang Đắc Bảo dùng tay che đầu , khập khiễng cùng  dìu  chạy  ngoài.
 
Khế đất, bạc, cái rương  đáy tủ...
 
Cái gì cũng  mang  .
 
Những thứ khác thì cũng đành thôi, nhưng trong cái rương đó còn cất giữ thứ từng là một phần  thể của . Giang Đắc Bảo từng  rằng  là một thái giám,  khi c.h.ế.t cũng   ai đốt vàng mã, để nó  chôn cùng, kiếp  mới  thể  một nam nhân trọn vẹn.
 
Lúc ,  ngây   ngọn lửa,  cứ cảm thấy giây tiếp theo  sẽ bật . Cuộc đời    còn hy vọng, ngay cả ước vọng cho kiếp  cũng   dập tắt.
 
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y : "Tướng công,  còn  !"
 
Hai  chúng  đầu bù tóc rối, mặt đầy tro bụi, giống như hai con quỷ lang thang  cầu Nại Hà.
 
Hắn  , giơ bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng lên, nhẹ nhàng xoa đầu ,  ôm   lòng,  khẽ.
 
"Phải  Đào Đào,  còn  nàng..." Hắn lầm bầm.
 
Chúng  tìm một ngôi miếu đổ nát tạm thời trú . Ta đem cây trâm cài tóc giá trị nhất    cầm, đổi lấy một ít thuốc và thức ăn.
 
Ta  nhai bánh bao   thuốc cho : "Tướng công  đây ở trong cung sống thấp thỏm lo âu, bây giờ  thể thoát khỏi  phận đó, ngược  là một chuyện . Ta  thể   nhiều việc, nhất định sẽ khiến  sống ."
 
"Con bé ngốc , câu   là nam nhân  mới đúng."
 
Hắn ngước mắt lên, trong đôi mắt đen ngập tràn hàn ý,  còn vẻ ôn hòa như : "Đào Đào, tuy    một nam nhân thật sự, nhưng   thể để  khác tùy tiện bắt nạt nàng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chom-no-da-tan/4.html.]
 
Chúng  tựa  bức tường loang lổ nghỉ ngơi.
 
Ánh tà dương dịu dàng xuyên qua mái miếu đổ nát rải nhẹ  mặt đất,  mặt  dường như cũng phát  ánh sáng tĩnh lặng, chỉ là khóe mắt vẫn còn vết thâm nhạt,  cũng  lâu   ngủ ngon.
 
Ta cũng là một  vô tình tỉnh dậy, mới phát hiện  rằng để  ngủ thêm một lát,   lén dậy từ nửa đêm để dọn dẹp rác trong sân.
 
Hắn   gì, nhưng những gì   với ,  đều nhớ.
 
Ta  khuôn mặt lúc ngủ của ,  ngọt ngào, những gì   với ,  cũng đều nhớ.
 
Sau     tìm Tam hoàng tử.
 
Có hai   thực lực tranh ngôi vị thái tử. Một là Đại hoàng tử tính cách nhu nhược nhưng bối cảnh hùng hậu; một là Tam hoàng tử tinh minh mạnh mẽ nhưng xuất   cao.
 
Ngụy Cẩn âm thầm đầu quân cho Đại hoàng tử, Giang Đắc Bảo liền chọn Tam hoàng tử. Chuyện Ngụy Cẩn từng sai  , những   từng tiếp xúc, tuy   cơ mật, nhưng cũng trở thành "tín vật" để  dâng lên.
 
Tam hoàng tử đang lúc cần , đương nhiên sẽ  từ chối. Dưới sự sắp xếp của Tam hoàng tử, Giang Đắc Bảo mượn cơ hội cầu xin nghĩa phụ để   cung, bề ngoài vẫn là  của Ngụy Cẩn, nhưng trong bóng tối  truyền tin tức cho Tam hoàng tử.
 
Hắn   nỗi lo lắng của , đưa đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve vành tai ,  nặng  nhẹ, còn mang theo vài phần ý trêu chọc: "Rất nguy hiểm, nhưng ít nhất Đào Đào nàng sẽ  còn  lo lắng về cơm áo nữa."
 
Ngày hôm đó, Giang Đắc Bảo về  muộn,   còn vương chút mùi rượu.
 
"Uống chút rượu với đồng liêu. Nè, bánh óc chó mua cho nàng." Hắn hẳn  uống  ít, như dâng bảo bối mà giơ gói bánh trong tay lên.
 
Ta vui vẻ nhận lấy,  mới cắn một miếng nhỏ,   đột nhiên ghé sát , cắn từng miếng từng miếng chiếc bánh óc chó còn  trong tay , cho đến khi... ánh mắt   thẳng  .
 
Khi bốn mắt chạm , một cảm giác tê dại lan tỏa khắp sống lưng,  thậm chí cảm thấy  chút choáng váng.
 
Ta ấp úng hỏi : "Tướng công, ...  còn  thể động lòng ?"
 
Giang Đắc Bảo đương nhiên hiểu ý , thành thật : "Có thể."