Nghe câu ,  vẻ mặt thỏa mãn siết chặt , như thể  khảm  thật chặt   .
 
Hắn còn phái thêm  canh gác  ngày đêm, bất kể   , đều  mấy  theo sát.
 
Ta  hề thích cảm giác  giám sát . Qua vài ngày, Giang Đắc Bảo cũng nhận thấy sự buồn bã của , thu  một chút, cho  rút .
 
Chỉ là những đêm   trực, đều vội vã trở về ngủ sát bên . Có  nửa đêm  khát nước,  dậy rót nước uống,   đầu  thì thấy    dậy, như một đứa trẻ mà chăm chú  chằm chằm .
 
Ta bất đắc dĩ ôm   xuống: "Ta sẽ    cả,  chỉ ở bên  thôi."
 
Có đôi khi   nghĩ, nếu  một đứa trẻ  giống    giống Giang Đắc Bảo, thì   mấy. Cái tật  lo  lo mất của ,  lẽ cũng sẽ giảm bớt phần nào. Phải, vì   cho  vô vàn dũng khí,   còn sợ hãi việc sinh con nữa. Đáng tiếc, phu thê chúng  như , vĩnh viễn sẽ   con cái của riêng .
 
Khi   Minh Giác Tự thắp hương, vô tình va  một cô bé gầy gò. Con bé ngã   đất,  , mà bò dậy lo lắng hỏi : "Tỷ tỷ  đau ? Tiểu Đào Hoa thổi phù phù cho tỷ."
 
Vị trụ trì  đứa trẻ  là trẻ  bỏ rơi  chùa nuôi dưỡng, vì sinh   tháng ba hoa đào bay lả tả nên  đặt tên là Tiểu Đào Hoa.
 
Ta gọi là Đào Đào, con bé tên Đào Hoa, thật là  duyên phận. Ta   thấy đứa trẻ   thích, thế là  khi  sự đồng ý của vị trụ trì,  đưa con bé về phủ.
 
Giang Đắc Bảo cau mày: "Nàng  con, khối quan to quý nhân vội vã đưa thứ tử thứ nữ đến cho chúng . Lanh lợi, hoạt bát, khỏe mạnh, thích loại nào cũng ,  nàng  nhặt về một đứa..." Hắn  cô bé gầy yếu như con mèo, vẫn nuốt những lời còn   bụng.
 
Đứa trẻ hơn bốn tuổi    sắc mặt  khác. Tiểu Đào Hoa rụt rè hỏi : "Tỷ tỷ,   lão gia  thích con ?"
 
Ta  vỗ vỗ tay con bé: "Đó   là lão gia,    gọi là phụ . Ta cũng   tỷ tỷ,    gọi là mẫu . Tiểu Đào Hoa đáng yêu thế , ai mà  thích chứ."
 
Lại  kéo vạt áo an ủi  lớn : "Tướng công,  đây  cũng từng chê  quá gầy yếu mà."
 
Hắn mím môi: "Nàng thích thì cứ giữ  ."
 
Sau đó   nhanh  hối hận.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chom-no-da-tan/6.html.]
Ban đêm Tiểu Đào Hoa tội nghiệp ôm chiếc gối nhỏ đến,  ngủ cùng . Giang Đắc Bảo ôm chặt   chịu buông,  nhẹ nhàng khuyên vài câu,  mới bực bội gãi gãi đầu: "Trẻ con đáng ghét c.h.ế.t  , ngày mai vẫn nên tiễn  thôi."
 
Tối hôm đó, Tiểu Đào Hoa ôm  ngủ  ngon, còn khẽ ngáy nữa. Giang tổng quản co ro ở cuối giường, tủi  tủi phận trải qua một đêm.
 
Lúc  rời , mắt Tiểu Đào Hoa còn  mở, trong miệng lơ mơ  một câu: "Phụ   về sớm đó."
 
Giang Đắc Bảo sững , nửa ngày mới "ừm" một tiếng, khóe môi khẽ cong lên một cách  dễ nhận ,  đó  bao giờ nhắc đến chuyện tiễn con bé  nữa.
 
Khả năng giao tiếp của Tiểu Đào Hoa thật đáng kinh ngạc,  quấn  thì  quấn Giang Đắc Bảo. Hai   nhanh  quen .
 
Giang Đắc Bảo còn cố ý tìm  nhiều món đồ chơi kỳ lạ về, đắc ý  con gái của  khác  cái gì, con gái của  cũng  .
 
Sinh phụ của  xưa nay  từng tham gia  quá trình trưởng thành của chúng , chứ đừng  đến chuyện chơi đùa cùng. Thế nên khi  Giang Đắc Bảo vác Tiểu Đào Hoa  vai để hái hoa,  cảm thấy  thật sự là phu quân, phụ   nhất thiên hạ.
 
Trong triều đình vẫn luôn   nhiều tiếng  phản đối thái giám chuyên quyền. Đối mặt với những lời chất vấn của triều thần, Giang Đắc Bảo mỗi  đều vượt qua một cách  kinh mà   hiểm.
 
Cho nên  khoảnh khắc chúng  đang vui vẻ hòa thuận ,  ai  thể ngờ, ngày ly biệt  đến nhanh như .
 
Ngày hôm đó tuyết rơi  lớn, Giang Đắc Bảo một  dẫm  nền tuyết trắng, bước  nặng nhẹ  đều mà trở về.
 
Ta  ở cửa đợi , thấy cảnh  trong lòng  khỏi giật ,  một dự cảm chẳng lành.
 
Ta vội vàng chạy lên che dù cho ,  giúp  phủi tuyết  vai: "Tướng công,  chỉ  một  ,   xe ?"
 
Hắn nhận lấy dù, nhàn nhạt : "Tuyết lớn,  tìm thấy xe ngựa,  chỉ  nhanh chóng trở về gặp nàng."
 
Đêm nay  đặc biệt khác lạ, bất kể   gì  gì,  đều mỉm   , như thể  mãi  đủ.
 
Hắn sai  đưa Tiểu Đào Hoa  chỗ khác, một lúc lâu  mới chậm rãi mở lời: "Hoàng thượng  ban cho  chút thể diện cuối cùng, cho phép   gặp nàng  cuối."