Phía , tiếng Vương Tú Lan hét:
 
“Đi  thì đừng   ! Nhà   thiếu con dâu!”
 
Trần Triết cũng  ngăn, chỉ  vọng theo, giọng lạnh lẽo:
 
“ cho em ba ngày suy nghĩ. Nghĩ cho kỹ, kẻo   hối hận.”
 
   đầu.
 
Hành lang vắng tanh. Đèn cảm ứng bật sáng  tắt lịm.  rút điện thoại  gọi cho , nhưng tay run đến nỗi bấm mãi  .
 
Hóa , một   thể trong khoảnh khắc…   thất vọng với   từng yêu.
 
 trở về nhà .
 
Không kể chuyện chiếc xe, chỉ  mâu thuẫn nhỏ,  ở vài hôm. Mẹ  hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng dọn phòng, còn hầm nồi canh sườn  thích nhất.
 
 chuyện lớn chẳng giấu  lâu.
 
Sáng hôm , trời còn  sáng hẳn, tiếng đập cửa như  long đất vang lên:
 
“Tô Đoá! Cô  đây cho ! Hôm qua cô   cưới nữa là  hả?! Định phá đám cưới nhà  ?!”
 
 vội  quần áo chạy .
 
Thấy Vương Tú Lan dẫn theo cả đám họ hàng –    còn  gặp bao giờ – chắn kín phòng khách.
 
Ba    bên, mặt tối sầm. Mẹ  vẫn cầm vá chiên  tay – chắc đang nấu ăn thì  xông .
 
“Vương Tú Lan, bà  cái trò khỉ gì thế hả?” – giọng ba  run lên vì tức giận, tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên.
“Có chuyện gì thì  cho  nhẽ, kéo cả đám họ hàng đến nhà  náo loạn, tưởng đây là cái chợ ?!”
 
“Nói cho  nhẽ?!” – Vương Tú Lan chống nạnh, sẵn sàng  một màn chửi xối xả cho đời đỡ nhạt.
“Con gái ông mở miệng   cưới là  cưới? Cái nhà họ Trần chúng  là gì trong mắt nó?! Thiệp mời phát sạch, cả dòng họ bạn bè đều , giờ nó giở trò bỏ cưới, thì cái mặt mũi nhà chúng  vứt  ?!”
 
Một mụ đàn bà tròn   cạnh bà  chen mồm  –    mới  là em gái của Vương Tú Lan, tên Vương Tú Mai – trợ diễn  tệ:
 
“ đó Tô Đoá, cô là phụ nữ sắp lấy chồng, mà tùy hứng như trẻ con. Đàn bà là  đặt gia đình lên hàng đầu, vợ chồng  cãi  thì cũng là chuyện bình thường, ai đời giận dỗi cái xe  đòi hủy hôn? Mất mặt lắm!”
 
Phía  là một gã đàn ông đeo kính, vẻ trí thức nhưng lời lẽ thì rặt kiểu đạo lý dạy đời – em trai Vương Tú Lan, Vương Kiến Quân – lên tiếng:
 
“Cô Tô,  hiểu cô bức xúc chuyện cái xe, nhưng A Triết chỉ mềm lòng với Du Du thôi. Nó thấy Du Du đáng thương,     xa, nên mới giúp chút đỉnh. Dù gì xe cũng chỉ là phương tiện, A Triết   sẽ mua xe cũ cho cô , cô  quá lên  gì?”
 
  nguyên đám bọn họ, chỉ  vỗ tay khen diễn xuất đỉnh cao.
 
“Cái xe đó, là của hồi môn mà ba   nhịn ăn nhịn mặc mua cho ! Không  đồ từ thiện để Trần Triết mang  ban phát. Anh  còn  buồn hỏi ý  lấy một câu  đưa cho  khác, các  thấy thế là đúng? Nếu là con gái nhà mấy ,  đối xử thế, các   im miệng chịu ?”
 
“Cái con ,  kiểu gì  hả?!” – Vương Tú Mai vênh mặt lên, giọng đanh như nồi đồng.
“Chúng  đang khuyên nhủ tử tế thì cô sỉa sói ? Cái xe thôi mà,  đáng để gây chuyện ? Sau  cô gả cho A Triết, chẳng lẽ còn thiếu cái xe mà ?”
 
Vương Tú Lan cũng tiếp lời,  quên dạy  bài học “ dâu khôn ngoan”:
 
“Cô mà chịu hạ cái  xuống một chút,  lành với A Triết, thì tiền nhà    chẳng  cũng là của cô ? Một cái xe mà cũng  rùm beng lên,   ai sống nổi với cô? Cô gần ba mươi  đấy, tưởng còn trẻ trung gì ?”
 
  kịp đáp thì   bật  vì tức, giọng run run:
 
“Các   cái kiểu gì thế?
Con gái   điểm nào  xứng với nhà  chị?
Nhà   giàu , nhưng  từng để A Triết  khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-cho-em-gai-mua-muon-chiec-xe-cuoi-moi-mua-cua-toi/2.html.]
Xe hồi môn là nhà  lo, tiền sửa nhà cũng chúng  bỏ.
Các  đối xử với con gái  thế  là ?!”
 
“Tiền sửa nhà?” – Vương Tú Lan nhếch môi, khịt mũi khinh bỉ.
“Căn nhà đó   A Triết và con cô ở, các  bỏ tiền sửa chút  gì to tát? Mà  thẳng nhé, tiền đặt cọc mua nhà là nhà  trả, giấy tờ nhà  tên A Triết, các  bỏ tiền sửa thì cũng là nghĩa vụ thôi.”
 
Ba   xong mặt tái , cơn giận bốc lên đầu. Ông chụp lấy cái ly thủy tinh  bàn, định đập cho hả giận,  vội ngăn .
 
  từng  trong đám họ, từng cái miệng gào lên  lời cướp lý, đảo trắng  đen, mà chỉ thấy mệt mỏi.
 
Nói chuyện với mấy  , đúng là đang cãi  với vách đá.
 
 hít sâu, gằn giọng từng chữ:
 
“Nghe cho kỹ đây.
 
  cưới nữa.
 
Chiếc xe –  sẽ lấy .
 
Tiền sửa sang nhà – gia đình  sẽ yêu cầu Trần Triết trả .
 
Còn nếu mấy  còn kéo đến nhà   trò một  nữa,  sẽ báo công an.”
 
“Báo công an?” – Vương Tú Lan phá lên  như  chuyện đùa.
“Báo !  cũng  xem công an xử . Cô là con gái, nhận tiền cưới xin các kiểu, xong  đầu huỷ hôn – chẳng  là lừa cưới ?!”
 
 lúc đó, Trần Triết xuất hiện.
 
Anh  chen  phòng,  quanh đám hỗn độn mà chẳng buồn hỏi ba   một câu.
 
Cái  từng thề sống thề c.h.ế.t bảo sẽ “bảo vệ  cả đời”, giờ   mặt , lạnh như đá.
 
“Tô Đoá,  ngoài với , chúng   chuyện.”
 
  yên, giọng dứt khoát:
 
“Chẳng  gì để  cả.     – đám cưới ,   cưới nữa.”
 
“Em nhất định    chuyện căng thẳng đến thế  ?” – giọng Trần Triết đầy oán trách.
“Chỉ vì một cái xe mà em nỡ bỏ hai năm tình cảm ? Tô Đoá, em  thể trưởng thành hơn một chút ?”
 
   , giọng khinh khỉnh:
 
“Trưởng thành là để  bắt nạt mà vẫn  mỉm  chấp nhận ?
Trưởng thành là thấy chồng sắp cưới đem đồ hồi môn của  cho  khác mà vẫn  rộng lượng?
Anh đừng dùng cái từ  đẽ  để bọc cho sự ích kỷ của bản .”
 
Trần Triết    cho cứng họng.
 
Vương Tú Lan  bỏ lỡ cơ hội gào tiếp:
 
“Đừng thuyết phục nó nữa!
Nó chỉ  moi tiền nhà  thôi!
Tô Đoá, hủy hôn thì cứ hủy, nhưng đừng  mơ lấy  một đồng nào!
Tiền sửa nhà là cô tự nguyện bỏ, đừng  mà kiện tụng!”
 
  đáp, chỉ rút điện thoại   mặt họ, bấm ghi âm  bật lên:
 
“Toàn bộ cuộc  chuyện hôm nay   ghi .