Tiếng cô  lập tức thu hút vài  hàng xóm  xem. Họ bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán:
 
“Con bé   dữ , bắt nạt   giữa ban ngày?”
 
“Nhìn sang trọng thế mà cư xử như bà hàng tôm.”
 
“Có cái xe thôi mà, em gái mượn một ngày cũng  cho?”
 
Ánh mắt Lâm Du Du lóe lên đắc ý, còn  bộ nép   lưng đám ,  lóc thảm thương:
 
“Chị dâu … em  chị giận, nhưng em thật sự  cần xe hôm nay. Nếu em trễ phỏng vấn, mất việc thì tháng  em   tiền thuê nhà mất…”
 
Mấy câu rên rỉ   khiến đám  xem thêm phần sục sôi:
 
“Ối dào, chỉ cái xe thôi mà,  gì ghê gớm?”
 
“Cô  đáng thương quá,   nhường một chút cho  ?”
 
“Xã hội giờ  mấy  ích kỷ như thế…”
 
  từng lời đó, lòng như  xát muối.
Chẳng ai  chiếc xe  là cả đời dành dụm của ba  .
Chẳng ai quan tâm Lâm Du Du ngang ngược đến mức nào.
Họ chỉ  ai giả vờ đáng thương giỏi hơn, thì  đó “đúng”.
 
 hít sâu một , lấy điện thoại , bấm  ngay  mặt  :
 
“Alo, công an phường đúng  ạ?   báo án. Có  chiếm giữ xe của  trái phép. Địa chỉ là…”
 
Lâm Du Du tái mặt, nhào đến định giật điện thoại:
 
“Chị dâu! Đừng gọi công an! Em trả xe,  ?!”
 
 né tay cô ,  dáng vẻ hoảng loạn đó mà thấy hả hê  từng .
 
Mười phút , cảnh sát đến.
 
 đưa hợp đồng mua bán và chứng từ chuyển khoản, tất cả đều  tên . Còn  cả tin nhắn trao đổi với Trần Triết về chiếc xe cưới.
 
Lâm Du Du mặt xanh như tàu lá,  đó  dám hé răng.
 
Cảnh sát hỏi cô : “Tại  chiếm giữ tài sản  khác mà  trả?”
 
Cô  rưng rưng nước mắt, liếc sang Trần Triết – đúng lúc đang chạy đến.
 
“Em chỉ mượn thôi…  Triết bảo sẽ  với chị Đoá… em  cố ý chiếm …”
 
Trần Triết lập tức chạy đến, bỏ mặc , nắm tay Lâm Du Du:
 
“Du Du, em  ? Có ai  gì em ?”
 
Rồi    sang , giọng trách móc:
 
“Tô Đoá, đến mức  gọi công an ? Sao em  đợi  đến  ? Em xem em dọa Du Du thành  thế …”
 
   , cảm giác như   rút sạch niềm tin cuối cùng.
 
“Chiếc xe là của , cô  chiếm dụng,  báo công an,  gì sai? Anh  hỏi vì   tức, chỉ quan tâm cô    dọa ?”
 
Cảnh sát  cạnh cau mày,  thẳng:
 
“Thưa , xe  là tài sản hợp pháp của cô Tô. Người bạn gái  giữ xe trái phép,   dấu hiệu vi phạm pháp luật. Cô  báo cảnh sát là   đúng.”
 
Mặt Trần Triết sầm , nhưng vẫn cố vớt vát:
 
“Cảnh sát , chỉ là hiểu lầm thôi. Bọn  sẽ trả xe,  cần  to chuyện …”
 
“Có  hiểu lầm  , là do cô Tô quyết định.” – Cảnh sát  .
“Cô  chỉ lấy  xe,  đề nghị khởi kiện?”
 
  vẻ mặt thất thần của Du Du,    Trần Triết –  đàn ông  từng định gắn bó cả đời – cuối cùng đáp:
 
“Trả xe cho  là .   truy cứu nữa.”
 
Lâm Du Du rút chìa khóa, lí nhí:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-cho-em-gai-mua-muon-chiec-xe-cuoi-moi-mua-cua-toi/4.html.]
“Em xin … Em  nên giữ xe của chị…”
 
  đáp.  mở cửa xe.
 
Ghế , chiếc gối  từng nâng niu  vò nát. Bọc vô-lăng – vẫn còn vệt son đỏ rành rành.
 
 nén cơn tức, cảm ơn cảnh sát, chuẩn  lên xe.
 
Bất ngờ, Trần Triết kéo tay  :
 
“Đoá Đoá, khoan .”
 
 hất tay   : “Còn gì nữa?”
 
Anh  cau mày, vẻ   ý:
 
“Hôm nay em  quá . Du Du  xin  , em còn gọi công an,  cô  mất mặt  bao nhiêu . Em  thể giữ chút thể diện cho cô  ?”
 
 ngửa mặt  khẩy.
 
“Thể diện của cô , quan trọng hơn thể diện của  ?
 
Lúc cô  ném đồ của  thì  ai  gì.
Lúc cô  lái xe   khoe khoang, các  gọi là ‘tội nghiệp’.
Còn khi  đòi  tài sản hợp pháp,   trở thành  ác?”
 
“Anh  em  ấm ức, nhưng Du Du cũng đáng thương…”
 
“Cô  đáng thương, thì  đáng sống chó ?” –  cắt lời.
“Từ giây phút  đưa chìa khóa cho cô ,    còn  cưới nữa .”
 
 mở cửa, nổ máy.
 
Qua gương chiếu hậu,  thấy Lâm Du Du đang níu tay  , miệng lí nhí gì đó.
 
Người qua đường vẫn chỉ trỏ, bàn tán.
 
 đạp ga, chiếc SUV lao .
 
Giọt nước mắt rơi xuống –   vì đau lòng, mà vì  : cuối cùng,   thoát khỏi bầy  vô lý đó.
 
Về đến nhà,  lái xe đến tiệm rửa. Bảo họ dọn sạch trong ngoài,  luôn cái bọc vô-lăng dính son, còn cái gối   vò nhàu như rác thì  vứt thẳng tay.
Nhìn chiếc xe trở  như lúc ban đầu, lòng  mới dịu   phần nào.
 
  nào ngờ, cơn rác rối vẫn  kết thúc.
 
Buổi tối,  đang  bàn với ba  chuyện đòi  tiền sửa sang nhà cửa, thì Trần Triết gọi tới.
 
Ban đầu  định  bắt máy, nhưng  cứ gọi liên tục  buông,  đành miễn cưỡng nhấc máy lên .
 
Giọng  vang lên,   là ai cho quyền mà ngang nhiên  lệnh:
 
“Tô Đoá, hôm nay em  Du Du tổn thương quá. Em  xin  nó.”
 
 tưởng tai   nhầm.
 
“Anh  gì cơ? Bảo  xin  con nhỏ đó ?”
 
“. Du Du hôm nay  công an hỏi,  hàng xóm dị nghị, em chỉ cần xin  một câu là xong. Sau đó tụi  bàn  chuyện cưới xin,  ?”
 
 hít sâu một , cố giữ giọng  run:
 
“Trần Triết,   rồ ? Xe của , cô  chiếm dụng,  báo công an là còn quá nhẹ,   kiện  là tử tế lắm . Giờ     xin ? Anh coi  là gì ?”
 
“Em  thế là  đúng.” – Hắn bắt đầu lớn tiếng.
“Anh đang nghĩ cho đại cục! Nếu em xin  Du Du,  chuyện coi như xong, hôn lễ vẫn  thể tiến hành như bình thường. Em  trưởng thành, đừng trẻ con như  nữa!”
 
  phá lên,  đến rơi nước mắt.
 
“Anh   thật, cái gọi là ‘nghĩ cho đại cục’ trong mắt  nghĩa là gì? Là   cắn răng nuốt giận, nhịn nhục xin , để  với bạch nguyệt quang của  tiếp tục đóng vai thánh thiện còn   kẻ ?
 
Xin  Trần Triết, mơ !
 
Đám cưới    cưới nữa.
Tiền sửa sang nhà, các   trả!
Không trả?  kiện!”