lạnh lùng  :
 
“  cảnh báo  . Hộ khẩu của con trai  ở nhà ,  là  giám hộ hợp pháp.
Anh nên thấy may là   chuyển nó lên tận vùng núi cách cả ngàn cây .”
 
“Trường mới ở ngoại ô thành phố bên cạnh, dậy sớm một chút là đưa  .”
 
Hà Vũ nghiến răng kiềm chế tức giận:
 
“Em  cần  quá như . Du Du     học , học trường nào mà chẳng .
Em lúc nào cũng  tranh giành với Tâm Nhụy  gì?”
 
“Cô   nhường em nhiều năm , em nhường  một  thì  ?!”
 
Khóe môi  cong lên thành nụ  châm biếm – một nụ   cùng của cơn giận tột độ:
 
“Anh đúng là rác rưởi công khai  ha!”
 
“Đã  kim ở  cũng sáng, thì để con trai quý hóa của  phát sáng trong trường dành cho con em công nhân !”
 
 lấy bản thoả thuận ly hôn và phân chia tài sản do luật sư soạn sẵn, đặt lên bàn:
 
“Nhà  bố   bỏ tiền mua là chủ yếu – về .
Quyền nuôi con gái – về .
Tiền tiết kiệm chung –  lấy hết.
  cần  cấp dưỡng, cũng  cần  xuất hiện  mặt  con  nữa.”
 
“Không dây dưa,  liên lạc,  quấy rầy. Mọi chuyện chấm hết ở đây.”
 
Sắc mặt Hà Vũ tái mét,   thẫn thờ, giọng khàn đặc đầy đau thương:
 
“Hứa Thuần, bao nhiêu năm tình cảm như , em thật sự   chuyện đến nước  ?
Anh  cưới em thì  bao giờ  ý định rời xa em. Bao năm qua, Tâm Nhụy và Tư Lạc tồn tại, nhưng chẳng  cũng  gây phiền phức gì cho em đó ?
Anh hứa với em,   họ cũng sẽ   phiền đến  con em nữa.”
 
Ánh mắt Hà Vũ, vốn luôn mang chút kiêu ngạo, giờ  hiện rõ sự cầu khẩn khi  .
 
“Đừng căng thẳng nữa,   em? Đừng như  mà, vợ ơi…”
 
Anh  bước tới, dang tay ôm lấy , giống như vô    đây.
 
 khẽ nhắm mắt , nhịp thở trở nên rối loạn.
 
Tính ,  và Hà Vũ  bên  mười hai năm,  mà  vẫn  hiểu hết con   .
 
 vốn   kiểu  cứng rắn. Dù từng , nhưng những góc cạnh    năm tháng và cuộc sống mài mòn đến  còn.
 
Cuộc đời , vì Hà Vũ, trở thành một trò  nực  và cay đắng.
 
 thật sự  vạch trần gương mặt giả dối của    mặt  .
 
Muốn giống như một con thú  điên cuồng, gào thét, ném  mặt   những từ ngữ cay nghiệt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-lay-suat-hoc-cua-con-gai-toi-bu-dap-cho-con-trai-rieng/6.html.]
 
  chỉ dứt khoát đẩy   ,    lạnh lùng:
 
“Hà Vũ, đừng giả vờ   tử tế nữa. Hãy  một thằng đàn ông đúng nghĩa .”
 
“Trước khi cưới thì  dám vì tình yêu mà chống  cha ,
cưới   lén lút nối  tình xưa mà  dám  với .
Bây giờ đến chuyện   ly hôn,  cũng  dám đối mặt đàng hoàng.”
 
“Từng  năm,  tự hỏi lương tâm   —   sống tử tế với ai?”
 
Hà Vũ  sững tại chỗ, mặt như tro tàn.
 
Một lúc ,   lắp bắp, giọng nhỏ như muỗi kêu:
 
“Vợ …  thể cho  thêm một cơ hội nữa ?
Dù chỉ vì con bé Du Du, chúng  cũng  thể  ly hôn là ly hôn như  …”
 
“Câm miệng!” –  cuối cùng cũng  nhịn , gào lên cắt lời  .
 
“Anh lấy tư cách gì mà nhắc đến Du Du?! Một  đàn ông đến suất học của con gái  cũng dám trộm,  xứng  cha!”
 
Tuy   chuyển học bạ của Hà Tư Lạc , nhưng hộ khẩu của   vẫn còn ở nhà , nên suất học vẫn   giải phóng, con gái  vẫn  thể đăng ký nhập học.
 
Để phòng trường hợp ,  khi  bố  ủng hộ,   đăng ký cho Du Du  một trường tiểu học quốc tế  nhất thành phố.
 
Bố  chồng  giờ đối xử với   tệ, dù  và Hà Vũ  còn là vợ chồng,  cũng    chuyện trở nên quá khó coi.
 
Hà Vũ cuối cùng cũng đồng ý ly hôn. Trước khi chính thức  tất thủ tục, xét cả tình và lý,  nghĩ  nên đến nhà chồng một chuyến để chào hỏi hai ông bà  cuối.
 
 gọi cho  chồng  nhà, chuông đổ  lâu mà  ai .  đoán chắc hai ông bà  dạo hoặc  chợ nên tự  mở khóa  nhà.
 
Phòng khách vắng tanh, nhưng trong phòng ngủ hé mở  vang lên tiếng trò chuyện:
 
“Haiz,  đây     , con nhỏ Hứa Thuần lòng   độc ác như , đúng là    mặt   lòng.”
— Là giọng của  chồng.  c.h.ế.t lặng,  dám tin những lời cay nghiệt   xuất phát từ  từng  thương .
 
“   bà đừng can thiệp  chuyện của con cái. Tiểu Giang  gì  ?
Con trai thích là  . Là bà cứ nhất định phá đám.”
— Giọng bố chồng tỏ rõ sự bất mãn.
 
“Bây giờ ông   trách ? Ngày xưa chính ông  bố Hứa Thuần là lãnh đạo, cưới nó thì con trai  sự nghiệp  định, khỏi  phấn đấu ba mươi năm!”
 
“Ai ngờ  ông   sống thanh liêm như thế, ngay cả con rể cũng  chịu nâng đỡ!”
 
“Thôi thì ly dị thì ly dị, chứ cháu trai lang bạt bên ngoài bao năm,  cũng xót ruột.”
— Mẹ chồng thở dài, “Con bé con  thích đưa  thì cứ cho nó , nhà  cũng  cần.”
 
“Chỉ tiếc là  giữ  suất học  thôi!” — Giọng bố chồng đầy tiếc nuối.
“Theo  thấy, vẫn là con trai  quá mềm lòng. Giá như  đó lén chuyển hộ khẩu của Du Du  sớm thì  đến nỗi…”
 
…