Chồng Quân Nhân Siêu Cưng Vợ, Kết Hôn Ba Năm Sinh Hai Bé - Chương 224: Bồi Bổ, Bản Chất Của Con Người Là "Thật Thơm"!

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:57:44
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên giấy khen vinh dự những nét chữ thư pháp rồng bay phượng múa, với nội dung ngắn gọn nhưng đanh thép miêu tả những thành tích quyên tiền, quyên vật của Cố gia trong những năm gần đây, đồng thời trao tặng giấy khen để tỏ lòng cảm tạ.

Trong đó, ký tên ở cuối là tên Hạ Quân trưởng.

Đến đây, nguyên nhân vì Cố lão thái gia đột nhiên ngoài cũng rõ ràng.

Cuộc điện thoại đó là do Hạ Quân trưởng gọi đến, cố ý mời Cố lão thái gia ngoài một chuyến. Đó là cuộc gặp gỡ giữa hai vị cố nhân, đồng thời cũng là để trao tặng phần vinh dự cho "nhân sĩ lòng nhân ái với xã hội".

Vân Vũ

Vinh dự trong tay, nhưng hiển nhiên Cố lão thái gia hề vui vẻ.

Cố gia họ nhiều chuyện như là vì quốc gia, vì xã hội, cũng là vì nhân dân còn chịu đựng khổ đau bệnh tật, chứ nào vì chút cái gọi là hư danh.

Nếu Cố lão thái gia thực sự cái gọi là giấy khen vinh dự, e rằng một tấm, hai tấm thể dán kín cả nhà.

Cố lão thái gia chuyên tâm nghiên cứu cổ y thư, mang trong lòng chí hướng hành y cứu đời, cả đời màng danh lợi, mà bây giờ ho , gần về già đột nhiên nhận một thứ như thế, đây là đang coi thường ai cơ chứ!

Hèn chi Cố lão thái gia tức giận đến .

Hơn nữa...

Cố lão thái gia trừng mắt Cố Kinh Mặc, vẻ mặt giận dữ vì "trẻ con thể dạy", giáo huấn:

"Cháu quyên góp bấy nhiêu đồ vật, mà cũng dám mang . Thằng nhóc cháu khỏi cửa đừng là cháu trai của Cố mỗ , thật là mất mặt già !"

Cố lão thái gia chỉ ghét bỏ cái vinh quang hư danh , mà càng chê Cố Kinh Mặc rộng rãi.

Trước đây ông quyên tiền, quyên vật đều tính bằng vạn tệ, mà Cố Kinh Mặc ho thật, cái thì một chiếc quạt điện, cái thì một cái TV... Số lượng ít ỏi như , cũng hổ mà mang .

Thật là mất mặt... Quá mất mặt !

Cố lão thái gia cả đời từng mất mặt như , khi Hạ Quân trưởng lấy tấm giấy khen vinh dự cùng thư cảm ơn , ông hận thể tìm một kẽ đất mà chui xuống.

Một bên.

Cố Kinh Mặc cầm giấy khen vinh dự trong tay, ban đầu chút ngẩn , hiểu chuyện gì đang xảy .

Cố lão thái gia chê " bấy nhiêu đồ vật", Cố Kinh Mặc chợt nghĩ tới điều gì, nhớ thái độ từ chối của Giang Niệm ngày hôm đó.

Giang Niệm nhận, xem là thực sự nhận.

chỉ tự nhận, mà còn chuyển phần tâm ý của cho khác.

E rằng phần giấy khen vinh dự , cũng là do Giang Niệm xin Hạ Quân trưởng, cố ý trả cho Cố gia bọn họ.

"Ha ha ha... Thú vị... Thật là thú vị a... Ha ha ha..."

Cố Kinh Mặc cơn giận dữ của Cố lão thái gia, những cảm thấy khó xử, ngược khi nghĩ thông suốt chuyện, đột nhiên lớn.

Cố lão thái gia lườm nguýt, tức đến râu tóc dựng ngược, "Cháu còn ."

"Ông nội, ông đừng nóng vội. Mấy thứ do cháu quyên, ban đầu cháu định mang tặng , tặng cho Giang Niệm." Cố Kinh Mặc bắt đầu từ từ giải thích với Cố lão thái gia.

Cố lão thái gia đến tên Giang Niệm, ngọn lửa giận dữ đang cuồn cuộn trong lòng, lập tức dịu xuống.

Tuy ông gặp Giang Niệm bao giờ, nhưng xem qua phương t.h.u.ố.c kem dưỡng trắng da do cô nghiên cứu chế tạo, càng Giang Niệm là chủ nhân của "Điền Nam thảo mộc", còn cô là một cô gái nhỏ chỉ hơn Cố Bạch Chỉ vài tuổi.

Một cô gái nhỏ như thừa kế cổ y thư, cơ duyên của cô, cùng với y thuật của cô, đều khiến Cố lão thái gia cảm thán thôi.

Nếu điều kiện cho phép, ông gặp cô bé từ lâu .

Cố lão thái gia từ từ xuống, hỏi, "Nếu là tặng cho cô bé đó, thành thế ?"

Đối mặt với thắc mắc của Cố lão thái gia, Cố Kinh Mặc kể suy đoán của .

Cố lão thái gia xong, sờ sờ bộ râu của , thái độ và sắc mặt sự chuyển biến 180 độ.

Ông giơ tay về phía Cố Kinh Mặc, "Đưa giấy khen vinh dự cho ."

"Ông nội, ban nãy ông còn tỏ vẻ ghét bỏ, cần mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-quan-nhan-sieu-cung-vo-ket-hon-ba-nam-sinh-hai-be/chuong-224-boi-bo-ban-chat-cua-con-nguoi-la-that-thom.html.]

Cố Kinh Mặc tuy miệng , nhưng vẫn thuận theo ý Cố lão thái gia, cung kính đưa cuốn sổ đỏ trở .

Cố lão thái gia cầm lấy, đặt cuốn sổ đỏ lên bàn sách gỗ hoa cúc lê trị giá liên thành, đột nhiên cảm thấy thứ trở nên mắt vô cùng.

"Nói bậy! Ai cần! Là cô bé xin về cho , đương nhiên ! Không những , còn treo lên. Ngày mai cháu tìm khung ảnh đến đây."

Cố lão thái gia , nữa dậy, ngửa đầu quanh thư phòng.

Thư phòng hướng nam, hai bên là giá sách, một bức tường treo vài bức cổ họa thủy mặc cùng chữ thư pháp của danh gia.

"Treo ở chỗ đó! Tháo bức chữ xuống, đóng khung cái treo lên ."

Cố lão thái gia vui vẻ hớn hở khoa tay múa chân, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ vui , thể hiện hảo bản chất của con chính là - thật thơm!

"Vâng, ông nội, cháu lập tức cho sắp xếp."

"Như còn tạm . Thôi, còn tiếp tục xem cổ y thư, cháu ngoài ."

Cố lão thái gia chuyện xong, bắt đầu đuổi .

Cố Kinh Mặc đối với chuyện thành quen, Cố lão thái gia xuống bàn án, lấy một cái kính lúp, chuyên chú và nghiêm túc.

Anh lặng lẽ rời khỏi thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa .

Cố Kinh Mặc vô cớ Cố lão thái gia mắng một trận như , những cảm thấy tức giận, ngược còn thấy lời Cố lão thái gia lý.

Anh nhướng mày, đuôi mắt cong lên, sự tinh của thương nhân, ẩn chứa một tia hứng thú dạt dào.

"Có bấy nhiêu đồ vật, quả thực là ít thật."

________________________________________

"Hắt xì!"

Giang Niệm đột nhiên đ.á.n.h một cái hắt xì, mũi cô ngứa ngáy.

Tiểu An Bảo đang bò quanh đầu gối Giang Niệm, hiện tại con bé chỉ thể vịn tường , mà còn thể tự chập chững vài bước.

Căn nhà nhỏ bé trở thành kho báu thám hiểm của con bé.

Tuy nhiên, ngày thường, Tiểu An Bảo vẫn thích quấn quýt quanh Giang Niệm nhất.

Khi Giang Niệm đang bận rộn, con bé đất, chiều cao vặn để bám hai chân cô, lúc thì kéo quần áo, lúc thì sờ soạng ống quần, dường như xem Giang Niệm là búp bê Tây Dương độc quyền của , một cũng thể an tĩnh chơi đùa.

Khi Giang Niệm hắt xì, bả vai nhỏ của Tiểu An Bảo cũng giật giật theo, như thể tiếng động đột ngột dọa sợ, cũng như thể hắt xì cùng với cô .

Tiểu An Bảo ngửa đầu, đôi mắt to đen láy Giang Niệm, đó đưa tay gãi gãi cái túi nhỏ, từ trong túi móc chiếc khăn tay nhỏ mà Giang Niệm dùng để tắm rửa hàng ngày cho con bé.

"Mụ mụ, cấp - cấp -" (đưa - đưa)

Giang Niệm cúi đầu, mỉm dịu dàng với Tiểu An Bảo, "Cảm ơn bảo bối nhỏ của , con thế cơ chứ ~"

Cũng là ai đang nhắc đến cô lưng, cô hắt xì.

Giang Niệm nhận lấy chiếc khăn tay nhỏ, mà cúi xuống gần Tiểu An Bảo.

Tiểu An Bảo giơ tay lên, cánh tay nhỏ đang cầm chiếc khăn tay nhỏ đưa cao, nhẹ nhàng lau lau bên mũi Giang Niệm.

"Hì hì."

Sau khi thành nhiệm vụ vẻ vang , Tiểu An Bảo mỉm ngọt ngào với Giang Niệm, lúm đồng tiền đôi má phúng phính hồng hào trông thật mềm mại và đáng yêu ~

 

 

 

 

 

Loading...