Nếu cố kỵ trong tiệm vẫn còn mấy nhân viên, lẽ Tống Gia Thành thật sự hành xử như một con công đực, mặc bộ âu phục xoay chuyển diện, triển lãm góc độ mặt Đỗ Khanh.
Dung mạo Tống Gia Thành vốn xuất sắc, lời khen của nữ nhân viên bán hàng hề trái lương tâm một chút nào. Lời dễ cứ tuôn ngừng nghỉ, Đỗ Khanh cực kỳ vui vẻ, thập phần hào sảng rút thẻ thanh toán.
Số tiền trong thẻ ngân hàng chính là tiền bán bộ ngọc bội và trâm ngọc của Tống Gia Thành . Tống Gia Thành nhất quyết đây là tài sản của Đỗ Khanh, nên giao cho nàng bảo quản. Lúc tính tiền, nàng cũng nghĩ ngợi nhiều, tiện tay cà thẻ thanh toán luôn.
Nhìn động tác hào sảng dứt khoát của Đỗ Khanh, cô bán hàng sững sờ một lát, thầm nghĩ: vị nữ khách mắt quả thực là tiểu thư nhà giàu trong truyền thuyết .
Trong lòng nàng thầm đoán rằng, cạnh vị tiểu thư bá đạo chính là một "nam sủng" tuấn tú. Tuy nghĩ , nhưng động tác tính tiền của nàng hề chậm trễ.
Đỗ Khanh nhận ngân phiếu và giấy tờ thanh toán, liền dắt tay Tống Gia Thành, xách theo túi giấy đựng hai bộ y phục mới khỏi cửa hàng, để cô bán hàng nắm tay đồng nghiệp bên cạnh mà than thở: "Không , xin nghỉ nữa. Ta việc chăm chỉ, tranh thủ sớm ngày phát tài, đó... b.a.o n.u.ô.i vài vị nam nhân tuấn tú, để hưởng thụ đỉnh cao nhân sinh mới ."
Đồng nghiệp theo bóng dáng Tống Gia Thành, nhắc nhở: "Một 'nam sủng' phẩm chất thế , mỗi ngày ít nhất cũng bỏ năm chữ (hàng vạn) ? Dựa chút bổng lộc ít ỏi và tiền thưởng đáng thương của cô, cô đến kiệt sức cũng chẳng b.a.o n.u.ô.i . Ta khuyên cô nên mơ ước gì đó thực tế hơn, hoặc là ngủ , trong mộng gì chẳng ."
Đỗ Khanh nào trở thành đề tài đàm tiếu của kẻ khác. Tống Gia Thành đầu tiên nếm thử món Tây vực, cả chút bối rối. Nhân lúc tới nhà hàng, nàng tranh thủ dạy bảo chút lễ nghi cơ bản khi dùng bữa.
Tống Gia Thành vốn đủ đức độ, phong thái nội hàm giúp y duy trì vẻ ưu nhã trong bất cứ cảnh nào.
Vốn dĩ Đỗ Khanh lo lắng y sẽ cảm thấy tự nhiên, nên nàng cố ý chọn một chỗ khuất nẻo trong góc.
Tiệm thức ăn Tây vực hiếm khi phòng riêng, hơn nữa việc thưởng thức món ăn phương Tây cần sự tĩnh lặng. Vị trí Đỗ Khanh chọn thể tránh tầm mắt dò xét của đa thực khách.
Nhà hàng tuy nơi danh tiếng vang dội nhất, nhưng cảnh trí cũng tồi, diễn tấu đàn dương cầm trong tiệm.
Đây là đầu tiên Tống Gia Thành trực tiếp khúc đàn , trong lúc lơ đãng nhập thần quên cả việc dùng bữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-137-hen-ho-2.html.]
Đỗ Khanh tuy rằng đ.á.n.h đàn, nhưng khi nàng thức đêm việc, để tránh tạp âm, nàng thói quen nhạc du dương khi ngủ, cho nên điệu đàn liền là khúc nhạc nào.
Thấy Tống Gia Thành say mê khúc dương cầm đến , Đỗ Khanh âm thầm ghi nhớ trong lòng, định bụng khi trở về sẽ giúp y tải ứng dụng nhạc di động.
Điều khiến Đỗ Khanh ngờ, đó là dù đây là đầu tiên Tống Gia Thành dùng thức ăn Tây vực, phong thái của y còn ưu nhã hơn nàng nhiều.
Vẫn sợ nàng cắt thịt bò bít tết, Tống Gia Thành chủ động kéo đĩa của nàng qua, giúp nàng cắt nhỏ.
Cánh tay y duy trì cách tiêu chuẩn với đĩa ăn, cắt miếng thịt bò thành những khối vặn, cực kỳ chỉnh tề, trong lúc cắt cũng phát chút tạp âm nào.
Thấy trong lúc dùng bữa, Tống Gia Thành mải đàn mà xuất thần mấy , Đỗ Khanh thấp giọng trò chuyện: "Ta còn yêu thích âm luật đến . Ta là mù nhạc, chơi nhạc cụ nào cả. chẳng nơi sinh sống chú trọng cầm kỳ thư họa ? Chàng chơi nhạc cụ nào ư?"
Tống Gia Thành nuốt miếng thịt bò trong miệng, lúc mới đáp lời: "Ta cũng thông hiểu sâu về âm luật, chỉ là sơ lược chơi một chút cầm và sáo mà thôi."
Tống Gia Thành chỉ lời khiêm tốn, kỳ thực cầm kỳ thi họa y đều cực kỳ tinh thông, cầm kỹ siêu quần, là một công tử nổi bật trong giới quý tộc.
Tống Gia Thành ngẩng đầu liền thấy đôi mắt Đỗ Khanh sáng rực chằm chằm . Y dùng nĩa đưa miếng thịt bò bít tết tới mặt nàng, : "Chờ khi nào trở về, sẽ đàn cho nàng ."
"Trở về" đương nhiên là chỉ về Khánh triều, bởi vì trong nhà Đỗ Khanh hề nhạc cụ. Đừng là đàn cổ sáo ngọc, ngay cả những nhạc cụ đơn giản như sáo nhựa khẩu cầm cũng .
Đỗ Khanh nghiêng tới , há miệng đón lấy miếng thịt bò, thỏa mãn gật đầu lia lịa.
Đỗ Khanh hề , trong mắt các thực khách khác trong tiệm, sự mật của hai khiến khí tràn ngập "vị chua tình ái". Nàng cuối cùng biến thành kiểu mà đây nàng chê trách.
Việc phô trương ân ái mặt nhiều như , quả thực là hề cố kỵ đến cảm nhận của những kẻ cô đơn, lẻ bóng.
---