Ám vệ duỗi tay sờ chiếc bình sứ trong lòng ngực, trong lòng trầm xuống. Một lọ đan d.ư.ợ.c thể giúp và các thể trụ thêm một thời gian nữa.
Nếu thời trẻ Phùng Thái Hậu dùng kịch độc khống chế ám vệ, khiến họ buộc chịu sự quản chế của nắm giữ t.h.u.ố.c giải, thì Phùng Thái Hậu thất thế nhiều năm, bọn họ cần ám vệ. E rằng sớm thể đổi tên đổi họ, sống cuộc đời mà mong .
So với cảnh đời ám vệ bên , cuộc sống ở hiện đại của Đỗ Khanh bọn họ quả thực thanh nhàn, tự tại hơn nhiều. Ngày đầu tiên trở về hiện đại, vì nàng dậy muộn, nên để kịp giờ , thể nhờ Đỗ thúc lái xe phóng nhanh tới bệnh viện.
Đỗ Khanh vội vàng , còn Tống Gia Thành cũng theo Đỗ Hùng Hoa xử lý vấn đề quyên tặng bức ‘Tử thiên vương đồ’.
Lần về cổ đại, thỉnh giáo ý kiến phụ . Tống Quốc công ở thế giới Đỗ Khanh, trải qua nhiều niên đại, nhiều sách cổ và họa phẩm đều thất lạc, trong lòng cũng vô cùng tiếc nuối. Ông là một văn nhân, sùng bái những danh gia bậc thầy , nên càng mong nhiều tới phong thái danh sĩ mà tôn sùng.
Quyên tặng vốn dĩ là một việc dễ dàng, chỉ cần trực tiếp liên hệ với Viện Bảo tàng thành phố Vân, trình bày ý định, đó chờ nhân viên tới cửa giám định là .
Tống Gia Thành quyên tặng bức ‘Tử thiên vương đồ’ là chuyện khác. Khi nhân viên viện bảo tàng nhận điện thoại, còn tưởng đùa dai, trêu chọc viện bảo tàng, lập tức cúp máy.
Đó chính là ‘Tử thiên vương đồ’ của Ngô Đạo Tử, mà quyên tặng trong điện thoại bức họa trong tay là bút tích thật.
Bút tích thật ư? Đó chính là một bức họa thời Đường. Chưa bàn đến điều gì khác, chất giấy của bức họa vốn khó bảo tồn. Đường triều cách hiện tại bao nhiêu năm, dùng phương pháp bảo tồn tinh xảo cỡ nào mới thể giữ một bức họa từ đời Đường còn nguyên vẹn đến tận thế kỷ 21 ?
Hơn nữa, những tác phẩm lưu truyền tới nay là hiếm , đằng đang giữ bức ‘Tử thiên vương đồ’ của Ngô Đạo Tử. Đây chính là danh họa biến mất thời Tống, thứ lưu truyền tới nay chỉ còn là bản vẽ của đời , mà ngay cả bản vẽ đó cũng đang đặt trang trọng trong phòng tranh ở thành phố Osaka.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-191-dua-dai.html.]
Nhân viên viện bảo tàng nhẫn nại và ôn hòa hỏi: “Vị , ngài rõ đang gì ?”
Tống Gia Thành cũng đành bất đắc dĩ, thể với khác là bản xuyên qua, chỉ thể dùng biện pháp khác để chứng minh. Hắn hít sâu một , hạ quyết tâm : “Ta rõ. Ta thật sự quyên tặng bức ‘Tử thiên vương đồ’ của Ngô Đạo Tử. Nếu ngài tin, buổi chiều sẽ đem bức họa tới viện bảo tàng, đó mời các chuyên gia giám định.”
Nghe Tống Gia Thành khẳng định như , nhân viên viện bảo tàng khỏi hoài nghi.
—— Chẳng lẽ là thật? Bằng nhàm chán tới mức nghĩ một trò đùa dai như . Hơn nữa, còn chủ động đưa bức họa tới để giám định, chỉ riêng điểm cho thấy khẳng định bức họa trong tay là bút tích thật.
Nghe đối phương bức họa là tổ tông truyền , nhân viên ngầm suy đoán, phỏng chừng tổ tông lừa bịp, coi bức vẽ của hậu nhân thành bút tích thực.
Bất quá, giám định một chút cũng . Người nguyện ý tự đưa tới giám định, bọn họ cũng cần tốn quá nhiều thời giờ và tinh lực. Chỉ cần xác nhận là đại họa tác, dù chỉ là bản vẽ cũng giá trị lớn. Nhân viên với Tống Gia Thành: “Vậy xin phiền ngài. Ngài đến viện bảo tàng trực tiếp liên hệ với là .”
Tống Gia Thành vội vàng : “Được, còn một việc phiền phức các ngài, nặc danh quyên tặng bức họa , chuyện rêu rao quá mức, cho nên…”
Nặc danh quyên tặng? Thật hiếm thấy! Phần lớn quyên tặng đồ vật cho viện bảo tàng, trong lòng ít nhiều gì cũng là vì danh tiếng .
Mặc kệ thế nào, nguyện ý giấu tên quyên tặng vật gia truyền của cho viện bảo tàng, chỉ riêng điểm khiến cực kỳ tôn kính. “Yêu cầu của ngài rõ. Đến lúc đó, viện bảo tàng chúng sẽ tôn trọng ý của ngài, nếu đồ vật ngài quyên tặng xác thật giá trị, chúng sẽ tiết lộ thông tin cá nhân của ngài bên ngoài, cũng tuyên truyền.”
Tống Gia Thành chỉ vài lời ngắn ngủi xác nhận chi tiết với nhân viên cúp điện thoại.
---