Với tư cách là quản lý viện bảo tàng, tất nhiên ông kiến thức và tu dưỡng văn hóa vượt trội. Vừa nhận lấy bức họa từ tay chủ tiệm, thấy rõ cuộn tranh đang giữ gìn hảo, ông càng thêm kích động thôi.
“Cái bút pháp , đường nét tinh xảo , quả thực vượt xa bản ở Osaka bao nhiêu ! Với trình độ đường nét phiêu dật như thế , tin tưởng lời , đây chính là bút tích gốc của Ngô Đạo Tử, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Dù quản lý , kết quả xác thực vẫn đợi các vị họa sĩ quốc gia cùng thẩm định mới thể đưa kết luận cuối cùng.
Bức tranh vốn dĩ là chân tích của Ngô Đạo Tử, bởi Tống Gia Thành đối với kết quả giám định ngày hôm nay cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bức ‘Tử thiên vương đồ’ xác định là bút tích thật, thì bức ‘Hàn mai đồ’ trong tay gửi đến công ty đấu giá chắc chắn cũng sẽ kết quả tương tự. Nói như , chi phí chữa trị cho Tiểu Hạ cần lo lắng nữa.
Ban đầu còn lo lắng vì việc xuyên sẽ khiến niên đại của thi họa khớp với bối cảnh hiện đại, nhưng hiện giờ xem , là lo nghĩ quá nhiều.
Tống Gia Thành nghĩ đến gia tộc giờ còn một tác phẩm nào khác của Ngô Đạo Tử, khỏi nảy sinh ý đồ nhắm bằng hữu thuở thiếu thời, Lý Lư, thuộc Lũng Tây Lý thị.
Nếu xét trong Khánh triều, tìm nhà nào cất giữ bút tích gốc của Ngô Đạo Tử nhiều nhất, thì chắc chắn là Lý phủ của Lý Lư.
Lý phủ của Lý Lư sở hữu nhiều bút tích gốc của Ngô Đạo Tử đến , là nhờ một giai thoại. Vào thời Đường, khi Ngô Đạo Tử vẫn còn là một họa gia nghèo khổ tiếng tăm, ông cũng từng bày quán vẽ tranh mưu sinh một thời gian phố. Lúc , tranh của ông hề nổi danh, vẽ cũng chẳng hỏi mua. Tổ tiên Lý Lư lúc bấy giờ, nhờ thưởng thức phong cách hội họa của Ngô Đạo Tử, một mua mấy chục bức.
Vài năm , Ngô Đạo Tử danh tiếng vang xa, Đường Huyền Tông sủng ái như bảo bối, các tác phẩm thuở ban đầu của ông cũng trở thành danh họa đời truy phủng.
Cũng may, Lý phủ luôn giàu bậc nhất, cần bán họa tác để đổi lấy vàng bạc. Bằng , qua mấy trăm năm , mấy chục bức họa e rằng sớm tiêu tán hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-194-phong-dang-hon.html.]
Tống Gia Thành một tay chống cằm, trầm tư xuất thần: Lại , khi Tiên Hoàng đại thọ ngũ tuần, phụ Lý Lư từng dâng lên một bức họa của Ngô Đạo Tử hạ lễ. Chẳng tới trở về, liệu thể dùng đồng hồ quả lắc hoặc đồng hồ treo tường mà đổi, , mà lấy một bức danh họa Ngô Đạo Tử từ tay Lý Lư hoặc phụ ?
May mắn , mặt Tống Gia Thành gương, bằng sẽ thấy rõ bộ dạng hiện tại của mà nhận một sự thật: Hắn ở thế giới hiện đại quá lâu, tâm tính quả thật trở nên phóng đãng và hư hỏng hơn nhiều.
Tống Gia Thành rõ cách thức xử lý cụ thể của phía viện bảo tàng , dù , một tuần cũng nhận giấy chứng nhận chính thức từ cơ quan .
Dù Tống Gia Thành ý giấu tên quyên tặng, nhưng theo quy chế của bảo tàng, họ vẫn ghi rõ ràng họ tên cùng vật phẩm hiến tặng lên giấy chứng nhận để bằng chứng xác thực.
Sau khi các thư pháp gia, cùng nhóm chuyên gia sưu tập tư nhân đồng loạt giám định, họ kết luận nét bút và phong thái của bức họa mà Tống Gia Thành hiến tặng chính xác là của danh họa Ngô Đạo Tử. Thêm đó, kết quả từ các thiết giám định hiện đại cũng chứng minh, đây chính là chân tích ‘Tử Thiên Vương Đồ’, còn gì nghi ngờ.
Một khi xác định là chân tích, giá trị của nó tự nhiên là vô giá. Nhận kết quả giám định, vị quản lý bảo tàng vẫn yên tâm, gọi điện thoại cho Tống Gia Thành để xác nhận một nữa: Chàng thật sự quyết định hiến tặng vô điều kiện cho viện bảo tàng chúng ư?
Ông e Tống Gia Thành hiểu rõ giá trị thực sự của tác phẩm , nên tỉ mỉ giải thích: Tác phẩm của Ngô Đạo Tử còn lưu giữ đến ngày nay chỉ duy nhất bức họa hiến tặng , hơn nữa là ‘Tử Thiên Vương Đồ’ – một tuyệt tác tiêu biểu như . Nếu mang ngoài đấu giá, giá trị tuyệt đối một tỷ, và đó là mức giá khởi điểm.
Nghe xong lời của vị quản lý, Tống Gia Thành thầm nghĩ trong lòng: Không chỉ một bức . Hiện giờ trong tay còn một bộ ‘Hàn Mai Đồ’ từng công bố, chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, thế gian sẽ hai bức họa.
Nhận một bảo vật trân quý đến , vị quản lý cảm thấy ngượng ngùng dám nhận như lẽ dĩ nhiên. Thậm chí, ông còn chủ động đề nghị Tống Gia Thành nên đơn xin khen thưởng từ cấp quốc gia, hoặc để Viện Bảo tàng thành phố Vân ( cấp cao hơn là Viện Bảo tàng Thủ đô) trích một phần kinh phí để mua tác phẩm . Mặc dù tính chất quyên tặng sẽ mang quá nhiều tiền hỗ trợ, nhưng ‘Tử Thiên Vương Đồ’ thuộc cấp bậc Quốc bảo, tổng cộng vẫn thể nhận hàng trăm vạn.
Tuy nhiên, cả Tống Gia Thành lẫn Đỗ Khanh đều cảm thấy, dám hiến tặng bảo vật vô giá như , họ cũng cần chút trợ cấp nhỏ nhoi . Trong tình cảnh hiện tại của họ, so với tiền tài, việc xây dựng tiếng thơm và hình tượng công dân trách nhiệm quan trọng hơn gấp bội.
Do giao ước , phía bảo tàng cam kết rằng , dù là khi trả lời phỏng vấn tham gia các hoạt động trưng bày, tuyên truyền, họ tuyệt đối sẽ tiết lộ danh tính của Tống Gia Thành, hiến tặng. Đối với sự xử lý khéo léo , Tống Gia Thành và Đỗ Khanh đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
---