Do Đỗ Hùng Hoa chỉ mặc một bộ vest hết sức bình thường, hàng đặt may cao cấp, nên vị đại lão hề liên hệ ông với nhân vật bí ẩn của phòng 5. Nếu ông hai là một, rõ ông sẽ cảm thấy nhẹ nhõm nổi cơn thịnh nộ.
Diện mạo và trang phục của Đỗ Hùng Hoa đều bình thường, những khách khứa ở đây cơ bản ai quen ông, dĩ nhiên cũng ai liên tưởng ông với thần bí phòng 5. Nhờ đó, ông thuận lợi tìm ông chủ Trần tại phòng triển lãm ở tầng trệt.
Ông chủ Trần bao trọn nhà hàng buffet của khách sạn. Tiệc tại khách sạn 5 vốn nổi tiếng ở thành phố Vân, đồ ăn ngon miệng, đặc biệt là hải sản vận chuyển trực tiếp từ nước ngoài mỗi ngày. Thông thường, bữa tối ở đây giá 599 NDT một . Đỗ Hùng Hoa cũng chỉ ăn một duy nhất khi con gái ông từ thủ đô trở về, và đó, ông cùng vợ vui vẻ nhắc cả tuần.
Một bữa tiệc buffet đắt đỏ như , việc ông chủ Trần tuyên bố bao trọn quả thực hào phóng. lúc Đỗ Hùng Hoa hề rằng, bữa tiệc hải sản thịnh soạn là miễn phí. Trừ ông , ông chủ Trần đều thu tiền vé cửa của các khách khứa khác, lên đến 18.000 NDT một . Vì thế, việc bao cả nhà hàng để ăn buffet khiến ông lỗ vốn.
Đối với mấy vị đại lão , một bữa tiệc buffet chẳng đáng bận tâm. Những món ngon vật lạ nào mà con cái họ từng thưởng thức? Đối với họ, bữa tối chẳng qua là một cơ hội để giao lưu xã giao mà thôi.
Kết quả, trong bộ nhà hàng, khi những khác đều bận rộn giao thiệp và mở rộng mối quan hệ, duy nhất thật sự chuyên tâm ăn uống chỉ một Đỗ Hùng Hoa.
Đỗ Hùng Hoa bưng một con tôm hùm, tìm một chỗ yên tĩnh xuống. Ông tìm ai bắt chuyện, cũng cần trao đổi danh , tâm ý ăn cho bõ tiền xăng xe bỏ để đến đây.
Nhớ đến lời ông chủ Trần rằng mua thanh toán đủ tiền, ngày mai kế toán sẽ trừ thuế và phí dịch vụ chuyển thẻ ngân hàng cho ông, Đỗ Hùng Hoa liền cảm thấy ăn nhiều hơn nữa. Không chỉ ăn hết con tôm hùm mặt, lát nữa ông còn lấy thêm mấy cái càng cua hoàng đế nữa mới bõ công.
Buffet của khách sạn quả thực tồi, cạnh cửa sổ còn thể ngắm cảnh đêm . Lát nữa về, ông sẽ gợi ý Tiểu Ngôn đưa con gái đến đây dùng bữa, chắc chắn sẽ là một buổi hẹn hò tuyệt vời.
Gần đây Đỗ Khanh một đồng nghiệp trong khoa xin nghỉ cưới, cô gánh vác công việc mấy ngày liền, vất vả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-202-nghi-huu-som.html.]
Hôm qua Tống Gia Thành xót Đỗ Khanh việc quá sức, còn tự tay xuống bếp hầm canh gà bong bóng cá cho cô bồi bổ. Chờ qua đợt khi Đỗ Khanh đỡ bận rộn hơn, hai họ thật sự nên dành chút thời gian chơi, xả .
Rất nhanh đó, ông chủ Trần gửi tiền bán đấu giá bức ‘Hàn mai đồ’ về. Hơn 1,808 tỷ NDT khi trừ phí đấu giá và thuế, cuối cùng tiền chuyển tài khoản của Tống Gia Thành là 1,5 tỷ NDT.
Tuy nhiên, tiền quá đủ. Thực lòng mà , việc bức ‘Hàn mai đồ’ thể bán mức giá vượt xa dự đoán ban đầu của Tống Gia Thành và Đỗ Khanh.
Tống Gia Thành vốn hiểu rõ về thị trường đồ cổ và xu hướng hiện đại, nên nghĩ 'Hàn mai đồ' bán 700 triệu NDT là thành công lớn. Còn Đỗ Khanh, cô đến từ hai mươi mấy năm , khái niệm về những con khổng lồ . Trước đây, cô chỉ thấy các buổi đấu giá qua tin tức, các món đồ cổ lúc đó chỉ giá vài chục triệu đến trăm triệu NDT—một tiền cô cả đời thể kiếm . Cô căn bản thể tưởng tượng một bức cổ họa thể bán cái giá trời như .
Nói thật, nếu ý định mở bệnh viện, chỉ cần gửi hơn 1,5 tỷ NDT ngân hàng để lấy lãi suất, mỗi năm tiền lời cũng đủ cho hai sống một cuộc đời vô cùng sung túc, dễ chịu.
Hơn nữa, đây là tài sản cá nhân, liên quan đến công ty bất cứ ai khác, rủi ro phá sản là bằng .
Thành thật mà , trong khoảnh khắc đó, Đỗ Khanh cũng thoáng d.a.o động — liệu họ thực sự cần mở bệnh viện tư ?
Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy thể trở thành "cá muối" ( sống an phận, chí tiến thủ) cả đời . Trên thế giới , ít sở hữu khối tài sản khổng lồ, đủ cho con cháu mấy đời ăn hết, nhưng họ vẫn ngừng nỗ lực phát triển bản , chăm chỉ cống hiến để thể hiện giá trị của trong xã hội, chứ hề về hưu sớm để hưởng thụ.
Mà cô, năm nay mới 26 tuổi, quả thực nên nghĩ đến chuyện nghỉ hưu và bắt đầu hưởng lạc từ bây giờ.