Tống Gia Thành ngàn cẩn thận, vạn cẩn thận, cuối cùng vẫn nhịn giật giật cánh tay.
Đỗ Khanh vốn ngủ đủ giấc, vì thế, cô lập tức mở mắt khi cảm nhận cử động của .
Đỗ Khanh đợi Tống Gia Thành kịp mở lời, cô nhanh chóng tóm lấy cánh tay , chất vấn: “Nói thật , tối qua và em lén lút bàn bạc chuyện gì mờ ám trong bếp thế hả?”
Nhìn đôi mắt sáng quắc, chút buồn ngủ nào của cô, Tống Gia Thành ngỡ ngàng đến mức quên cả để tâm đến cánh tay cô giữ chặt. Anh lấy lạ, tại cô tỉnh dậy nhớ ngay đến chuyện tối qua họ còn bỏ dở.
Đỗ Khanh trừng mắt , với vẻ mặt đắc ý như nắm thóp chuyện: “Mấy cái mánh khóe nhỏ của , đừng hòng qua mắt em. Anh luật đấy, thành khẩn khai báo sẽ khoan hồng, ngoan cố chống đối sẽ nghiêm trị. Tốt nhất là ngay lập tức !”
Tống Gia Thành thầm nghĩ, dù giờ Đỗ Khanh về thời hiện đại , việc xuyên chỉ thể chờ đến tối, nên chần chừ gì nữa, lập tức lấy tờ giấy bà Cam Mạn Mai đưa từ trong ngực.
Tờ giấy trắng hơn hai mươi năm, dù bà cất giữ cẩn thận nhưng vẫn tránh khỏi ố vàng. Khi rõ những chữ đó, Đỗ Khanh mở to mắt kinh ngạc, dám tin hỏi: “Mẹ đưa cả sinh thần bát tự của em cho ?”
Sao Cam Mạn Mai cam tâm “bán” cô con gái độc nhất một cách dễ dàng, một chút phản kháng nào như thế? Dù trong lòng Đỗ Khanh khó tin đến , tờ giấy ố vàng trong tay Tống Gia Thành chính là bằng chứng thể chối cãi.
Thấy vẻ mặt cô vui, Tống Gia Thành do dự một lát, vẫn đưa tay trả tờ giấy cho cô.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Đỗ Khanh, Tống Gia Thành dịu dàng giải thích: “Đây là thông tin ngày tháng năm sinh của em. Nếu em đồng ý, tự nhiên thể ép buộc em, càng thể tùy tiện đưa nó cho bố .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-210-khong-co-ly-do-tu-choi.html.]
“Nói cho cùng là do suy nghĩ chu đáo. Anh chỉ nghĩ tình cảm của chúng chín muồi, bố vui vẻ và yên tâm, nên về đó mới đ.á.n.h liều hỏi thăm em.”
“Bố em chỉ gả em cho một mà họ cảm thấy đáng tin cậy. Họ giấu em đưa bát tự cho cũng vì cho em thôi, em về nhà đừng nên trách cứ họ.”
Quả nhiên hổ danh là Tống Gia Thành. Anh dùng những chiêu thức khéo léo, tỏ yếu thế khéo léo tự khen là đáng tin cậy trong mắt bố cô, cuối cùng chủ động nhận hết trách nhiệm về . Lời dễ và chân thành của lập tức xua tan chút khúc mắc, bực bội còn sót trong lòng Đỗ Khanh. Cô cũng còn giận dỗi gì nữa.
Đỗ Khanh cứ ngây giường, bần thần một lúc lâu. Nhìn vẻ mặt cẩn thận, thăm dò của Tống Gia Thành, cô chỉ đành đưa tay bứt rứt xoa xoa mái tóc rối bù của , : “Thôi , chuyện như , em còn gì nữa đây. Cái đưa cho dì Tần thì cứ đưa .”
Dù cũng chỉ là sinh thần bát tự thôi mà? Muốn đưa thì cứ đưa. Người cổ đại kết hôn phiền phức, nhà giàu như Tống gia càng nhiều quy tắc hơn. Chờ họ thành xong các bước thủ tục, chắc cũng sang đến năm mất.
Hiện tại cô mở bệnh viện tư, nên chuyện học tiến sĩ thể tạm gác . Nếu việc suôn sẻ, chờ bệnh viện phụ sản hoạt động định và thứ quỹ đạo, cô thể kết hôn với Tống Gia Thành . Nếu cuộc sống hôn nhân thuận lợi, họ sẽ tận hưởng thế giới hai một thời gian, đó mới nghĩ đến chuyện sinh con. Càng nghĩ, cô càng thấy chẳng còn lý do gì để trì hoãn việc kết hôn với Tống Gia Thành nữa.
Đỗ Khanh hiểu rõ, một đàn ông hảo phương diện như Tống Gia Thành quả thực là hiếm khó tìm. Nếu đối tượng kết hôn của cô là , khi trải qua một mối tình tuyệt vời như thế , cô e rằng sẽ khó để nhận bất cứ đàn ông nào khác.
Suy nghĩ kỹ hơn, tuổi tác của họ cũng còn quá trẻ nữa. Tống Gia Thành tuy mới 24, vẫn còn sung sức, nhưng cô sắp bước sang tuổi 27 . Tuy gọi là lớn tuổi, nhưng đây cũng là độ tuổi "vàng" để phụ nữ kết hôn. Trước tìm đối tượng phù hợp thì đành chịu, giờ cô bạn trai, tình cảm đang tiến triển thuận lợi, dường như cô chẳng còn lý do gì để né tránh chuyện cưới xin.
Khi ý nghĩ nảy , Đỗ Khanh lập tức bắt đầu nghiêm túc vạch những kế hoạch cho cuộc sống tương lai.