Thích khách tuy là sát thủ chuyên nghiệp, nhưng cũng kẻ ngu ngốc. Thấy rõ còn cửa thắng, dại gì ở chờ c.h.ế.t.
Khi thấy Đỗ Khanh ngã vật xuống đất dậy , nghĩ rằng đồng bọn hẳn thành nhiệm vụ mà Đại trưởng công chúa giao phó. Nhân lúc Tống Hải và Tống Châu đang tấn công, tìm một cơ hội né tránh, nhảy xuống đường lớn, chạy thẳng rừng rậm.
Tống Hải cầm đao, yên tại chỗ do dự mất hai giây. Cuối cùng, vẫn quyết định kiểm tra tình hình của công tử và Đỗ cô nương .
Đến khi Tống Hải và Tống Châu chạy gần, Đỗ Khanh tự bò dậy.
Nhìn bộ dạng của cô, Tống Hải và Tống Châu đều dám tin: “Đỗ cô nương, cô nương việc gì chứ?”
Vừa tên thích khách chiến đấu với tâm lý "cá c.h.ế.t lưới rách" (liều c.h.ế.t), cả hai cứ tưởng cô c.h.ế.t cũng trọng thương.
“Không , hai mau xem Công tử nhà .” Đỗ Khanh đưa tay xoa xoa gáy, giục Tống Hải và Tống Châu nhanh chóng đến chỗ Tống Gia Thành.
Trong lúc hai họ tập trung lo lắng cho Tống Gia Thành, Đỗ Khanh mới chật vật lôi chiếc điện thoại di động từ trong n.g.ự.c áo .
Chiếc d.a.o găm của thích khách lúc nãy trùng hợp đ.â.m thẳng vị trí chiếc điện thoại di động cô giấu trong ngực.
Chiếc điện thoại Đỗ Khanh cố ý mang theo để g.i.ế.c thời gian. Mấy ngày nay ở trong phủ, cô dành cả ngày để cày phim, tốn nhiều pin, nên đó cô chỉ thể xem với độ sáng thấp nhất và bật chế độ tiết kiệm pin.
Hôm nay cô cũng dự tính xe ngựa suốt nửa ngày trời, thế nên lúc cửa cô tiện tay nhét chiếc điện thoại trong n.g.ự.c áo. Cô ngờ rằng một động tác nhỏ vô tình như vô hình trung cứu mạng cô.
Bên , Tống Hải và Tống Châu kiểm tra xong tình hình của Tống Gia Thành, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Biết Đỗ Khanh đang lo lắng, Tống Châu vội vàng trấn an: “Công tử cả, vết thương vai sâu. Chỉ là ám khí của thích khách tẩm t.h.u.ố.c mê, cho nên hiện giờ Công tử mới hôn mê thôi.”
Nghe Tống Châu , Đỗ Khanh mới thấy yên tâm phần nào. Cô khụy xuống bệt đất, chiếc d.a.o găm rơi lăn lóc bên chân. Mãi cô mới nhận quần áo phía lưng mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, dính chặt da thịt, cảm giác cực kỳ khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-225-cua-di-thay-nguoi.html.]
May mắn là d.a.o găm va đập chiếc điện thoại, gây bất kỳ tổn thương nào cho cô. Nếu vật cản , với chiều dài của lưỡi d.a.o đó, e rằng nó đ.â.m thấu tim cô .
Những kẻ hạ quyết tâm, lấy mạng cô bằng giá.
Đến lúc , dù Đỗ Khanh ngốc đến mấy cũng mục tiêu của đối phương chính là , và những lời Tống Gia Thành lúc là để trấn an cô.
Chiếc điện thoại di động trong tay Đỗ Khanh đ.â.m thủng một góc bên . Nếu bên trong cô còn mặc một lớp áo lót dày, lẽ hôm nay cô đổ m.á.u .
Nhìn chiếc điện thoại hỏng , Đỗ Khanh lẩm bẩm tự trấn an: Thôi thì của ! Của !
Chẳng qua chỉ là một chiếc điện thoại thôi mà. Cổ đại nguy hiểm đến thế , về thế giới hiện đại, cô nhất định tìm cách kiếm hai chiếc áo chống đạn cho cô và Tống Gia Thành. Nếu , áo giáp cũng !
Về , nếu ở cổ đại và ngoài, họ sẽ mặc áo chống đạn bên trong lớp y phục. Dù gặp tình huống nguy hiểm, ít nhất nó cũng bảo vệ tính mạng một phần nào.
Khoảnh khắc là lúc Đỗ Khanh đối diện với cái c.h.ế.t gần nhất. Chỉ cần nghĩ cảnh con d.a.o găm lao về phía , cô vẫn còn run sợ.
Tuy nhiên, lúc nãy một tên thích khách trốn thoát. Vì sự an , họ thể nán đây lâu. Hiện tại Tống Gia Thành vẫn đang hôn mê, bao giờ mới tỉnh , nên Tống Hải và Tống Châu đều mong Đỗ Khanh thể đưa chủ ý.
Đỗ Khanh suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy nên theo kế hoạch ban đầu: “Chúng Thanh Dương huyện, chờ trong phủ đến đón.”
Họ bên phía thích khách còn bao nhiêu . Nếu lúc trở , may gặp chúng, dựa trạng thái hiện tại, họ căn bản thể may mắn trốn thoát thứ hai.
Tống Gia Thành còn đang thương ở vai, nhanh chóng tìm chỗ chữa trị. Tuy trong ba lô của Đỗ Khanh một chai cồn nhỏ và khăn giấy ướt để khử trùng, nhưng t.h.u.ố.c hạ sốt. Mấy thứ nhiều tác dụng. Việc cấp bách vẫn là tìm đại phu thì mới thể yên tâm.