Chồng Ta Xuyên Từ Cổ Đại Đến - Chương 239: - Không vui

Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:53:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước nay Tống Gia Thành luôn là đáng tin cậy, nên Đỗ Khanh hề nghi ngờ. Thấy đáp ứng, cô yên tâm lên lầu ngủ.

 

kết quả là ? Bây giờ là 1 giờ sáng , Tống Gia Thành vẫn chịu ngủ.

 

Một nay luôn ngủ sớm chịu thức khuya như , xem trò chơi quả thực lực hấp dẫn nhỏ đối với Tống Gia Thành.

 

Tống Gia Thành máy tính, một tay giữ chuột, vẻ mặt cực kỳ tập trung và nghiêm túc : “Anh ngủ ngay đây! Chỉ còn năm phút nữa thôi, mấy luống khoai tây trồng sắp thu hoạch . Em ngủ nhé.”

 

“Em tin ! 1 giờ sáng đó! Mau lên lầu ngủ . Cái khoai tây khoai kiếc gì của thì sáng mai thu hoạch cũng chứ !”

 

Tống Gia Thành đồng ý với điều . Anh ngủ liền mấy tiếng , trong thời gian đó, khoai tây trong game thể trồng thêm mấy lượt nữa. Bỏ lỡ năm phút , sẽ mất nhiều đồng vàng!

 

những lời Tống Gia Thành chỉ dám giữ trong lòng, tuyệt đối dám . Chuyện thức khuya chơi game khiến đuối lý, hơn nữa, hiện tại sắc mặt Đỗ Khanh quả thực chút nào. Vì , chỉ do dự một giây, đó ngoan ngoãn tắt máy tính, yên lặng theo lưng cô, rời thư phòng rửa mặt.

 

Hai ngày đó, Tống Gia Thành bận việc thì vẫn bận việc, nhưng khi rảnh rỗi, sẽ vùi trong thư phòng để chơi game. Chỉ khi nào Đỗ Hùng Hoa gọi chơi cờ, hoặc đến giờ ăn cơm, ngủ nghỉ, mới tạm gác trò chơi. Hầu hết thời gian rảnh rỗi của đều xoay quanh chiếc máy tính trong thư phòng.

 

Đỗ Khanh nhẫn nhịn mãi, cuối cùng cũng thể nhịn nổi nữa. Chiều hôm nay, khi dùng cơm tối với cha xong, hai về đến nhà. Tống Gia Thành theo thói quen giày lập tức bước về phía thư phòng.

 

Đỗ Khanh sofa, mở lời gọi : “Anh đây , chúng chuyện một chút.”

 

Nhận thấy thái độ của Đỗ Khanh, trong lòng Tống Gia Thành lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo. Anh chậm rãi xuống sofa, hết sức cẩn thận đ.á.n.h giá sắc mặt của vợ.

 

Thấy bộ dạng của (Tống Gia Thành) chẳng khác gì đứa trẻ sai, Đỗ Khanh mà giận nổi. Cô giữ vẻ mặt nghiêm nghị một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ đành : “Em cảm thấy mấy ngày nay dành thời gian chơi game nhiều.”

 

Tống Gia Thành thì cực kỳ hiểu chuyện: “Về sẽ chơi ít .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-239-khong-vui.html.]

Đỗ Khanh hài lòng gật đầu, đó thêm: “Vậy chúng thống nhất một chút nhé. Về mỗi ngày chỉ chơi game trong vòng hai tiếng. Nếu thực sự rảnh rỗi thì thể chơi thêm một chút. Anh thấy ?”

 

Sở dĩ Đỗ Khanh sắp xếp như là vì cô đảm bảo Tống Gia Thành đủ thời gian nghỉ ngơi.

 

Hai ngày gần đây, ban ngày bận rộn chuyện bệnh viện, về nhà dính chặt lấy máy tính trong thư phòng, chơi trò chơi. Thời gian ngủ ngày càng muộn, trong khi thời gian dậy mỗi ngày vẫn giữ nguyên. Đỗ Khanh lo lắng cơ thể sẽ chịu nổi.

 

Tống Gia Thành cũng là cổ đại, quen ngủ sớm dậy sớm suốt hai mươi mấy năm. Việc đột ngột đổi thời gian việc và nghỉ ngơi như thế, chắc chắn cơ thể sẽ thích nghi kịp. Những chuyện khác đến, riêng việc thức đêm chơi game thôi ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe .

 

“Được, .”

 

Thấy Đỗ Khanh chịu xuống nước, Tống Gia Thành khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy ngữ khí cô quá nghiêm khắc, sợ đến mức tưởng rằng cô chuyện gì đó cực kỳ nghiêm trọng, hóa chỉ là vấn đề chơi game.

 

Tống Gia Thành rõ chừng mực. Trò chơi tuy thú vị, nhưng đối với chỉ là một thứ mới mẻ, dù thì các trò chơi ở thế giới đều là những tồn tại thể tưởng tượng so với thế giới cũ của . nữa, so với trò chơi, cảm xúc của Đỗ Khanh vẫn là quan trọng nhất.

 

Thật , dù hôm nay Đỗ Khanh bảo bỏ game , Tống Gia Thành cũng thể chút do dự xóa hết trò chơi khỏi máy tính. Hiện tại cô chỉ bảo chơi ít , đương nhiên hề chần chừ mà gật đầu đáp ứng.

 

Nhận kết quả hài lòng, Đỗ Khanh gật đầu. Cô hất cằm về phía thư phòng, ý bảo Tống Gia Thành thể chơi tiếp.

 

Vốn Tống Gia Thành nhấc chân bước , nhưng thấy mặt cô vẫn nở một nụ nào, rụt chân .

 

Tống Gia Thành liền gần Đỗ Khanh, cho đến khi vai hai kề sát , mới dùng giọng nịnh nọt: “Hôm nay chơi game nữa. Hay là chúng xem phim ? Dạo hai đứa đều quá bận, mấy ngày cùng ngoài xem phim.”

 

Sau khi chuyển nhà, cuộc sống của Đỗ Khanh đổi một trời một vực.

 

Trước , khi cô và Tống Gia Thành còn ở chung cư nhỏ, bữa sáng của họ qua loa—hoặc là đặt cơm hộp, hoặc cô tiện tay mua ở cửa hàng gần bệnh viện đường . Trừ thời gian Tống Gia Thành còn ở Quốc công phủ (thời gian đó nấu ăn theo phong cách cổ đại), bữa sáng của họ đều vội vàng. Hiện tại, sống gần cha , Đỗ Khanh cảm thấy như sống những ngày tháng hạnh phúc thời còn học.

 

 

Loading...