Đỗ Khanh thì như bừng tỉnh, cô vỗ tay đét một cái: “ , còn thể như cơ !”
Tống Gia Thành cũng sửng sốt một lúc lâu, đó gật gù : “Cái ... cũng là .”
Trước đây họ nghĩ tới chuyện xuyên liên tục như , cho nên mỗi mang đồ vật đều cố gắng tinh gọn hết mức. Hiện tại nghĩ kỹ , họ xác thật thể trở về ban đêm xuyên tiếp tục dọn đồ vật. Tuy rằng biện pháp tốn công một chút, nhưng mắt cũng cách nào khác hơn.
Sau khi bàn bạc xong, Tống Gia Thành và Đỗ Khanh cuối cùng mang một phần ba quà Tết về thế giới cổ đại.
Sau khi đính hôn, Tống Gia Thành đối diện với Đỗ Khanh còn câu nệ như nữa. Ít nhất hiện tại, khi xuyên , sẽ vội vàng nhắc nhở cô về phòng, mà cứ để cô cuộn tròn trong lòng ngủ say. Anh lặng lẽ chấp nhận thứ "tra tấn hạnh phúc" .
hôm nay họ mang quá nhiều đồ, gian để thật sự quá ít. Cho nên tuy rằng khi xuyên Đỗ Khanh ngủ , nhưng khi sương trắng biến mất, Tống Gia Thành vẫn bế cô sạp gỗ trong phòng ngủ.
Tống Hải và những khác cũng đoán công tử nhà thể nào cũng sẽ trở về một chuyến Tết, cho nên sớm chăn màn gối đệm giường gỗ và sạp gỗ thành chăn bông mùa đông.
Bị bế khỏi ổ chăn ấm áp, Đỗ Khanh đang ngủ mơ hài lòng nhíu mày.
Tống Gia Thành vội châm nến thắp sáng căn phòng, đó nhanh chóng cởi giày, trèo lên sạp gỗ cạnh Đỗ Khanh, cô tỉnh giấc.
Cảm nhận nguồn nhiệt quen thuộc, Đỗ Khanh nhắm mắt rúc sâu lòng .
Mỗi như Tống Gia Thành đều dám cử động, cũng giống . Đỗ Khanh dựa gần, thể liền trở nên cứng đờ, đến tiếng hít thở cũng tự giác thở nhẹ một ít.
Đỗ Khanh mới để ý tới chuyện . Cô vốn huyết áp thấp, mùa đông chân tay thường lạnh buốt vô cùng. Trước dù cô ngủ cả đêm trong chăn ấm, hai chân vẫn cứ lạnh ngắt như ngâm trong nước lạnh. Lúc chân của cô đang cọ lên cẳng chân ấm áp của Tống Gia Thành. Nửa tỉnh nửa mê, cô khẽ rụt chân, cọ sát bắp chân ấm áp của . Cô rên khẽ một tiếng thỏa mãn: “Ấm quá!”
Việc Tống Gia Thành và Đỗ Khanh trở về khiến Tần thị vô cùng vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-242.html.]
Lần Tống Gia Thành trở về gặp thích khách, lúc hiện đại , họ sẽ trì hoãn một đoạn thời gian mới thể trở về.
Tần thị vốn còn tưởng rằng Tết năm nay con trai sẽ ở nhà ăn Tết, mà sẽ ở hiện đại.
Bởi vì chuyện mở bệnh viện Tống Gia Thành và Đỗ Khanh cũng giấu Tần thị. Nghĩ bà cuộc sống hiện đại, cho nên để xây dựng mối quan hệ với chồng tương lai, khi Đỗ Khanh ở cổ đại, chỉ cần bên cạnh Tần thị những khác, cô sẽ kể về cuộc sống của họ ở hiện đại cho bà .
Đỗ Khanh chủ yếu kể về cuộc sống của Tống Gia Thành ở hiện đại.
Tống Gia Thành bởi vì giường gỗ thể theo cô về hiện đại. Tần thị , tuy rằng ngoài mặt biểu lộ gì, nhưng trong lòng bà khẳng định lo lắng cho con trai .
Vì để Tần thị an tâm, Đỗ Khanh liền sẽ bớt thời gian kể nhiều chuyện của Tống Gia Thành ở hiện đại, mục đích là để cho bà , Tống Gia Thành hiện tại thích ứng với nhịp sống ở hiện đại, trong thời gian ở hiện đại cũng gặp chuyện gì phiền lòng.
Đỗ Khanh chỉ nghĩ tài chính mở bệnh viện đều từ chỗ Tống Gia Thành nên cũng nên với Tần thị bọn họ. Tuy bệnh viện là mở cho cô, nhưng tiền mở bệnh viện là bán bức ‘Hàn mai đồ’ của Tống Quốc công mà , cho nên cô thể yên tâm thoải mái mà coi bệnh viện thành đồ riêng của .
Lần Tần thị bọn họ y quán của Đỗ Khanh chuẩn một, hai năm mới thể khai trương. Nghĩ đến bức tranh tương lai rực rỡ mà con trai vẽ cho bà, Tần thị liền cảm thấy kích động. Bà hiểu chuyện mở y quán, bà chỉ một chuyện, đó chính là —— y quán khai trương xong, Quốc công phủ sẽ thể tiến hành hỉ sự. Sao Tần thị thể cao hứng ?
Nghe Nghênh Phong viện tới báo con trai và con dâu tương lai trở , Tần thị quả thực cao hứng đến mức yên. Nếu con trai sai tới nhắn, họ dùng bữa sáng xong sẽ tới chủ viện vấn an, bà khẳng định sẽ nhịn trực tiếp tới Nghênh Phong viện ngay lập tức.
Khi Tống Gia Thành bọn họ ở Nghênh Phong viện ăn bữa sáng, sai hai Tống Hải dọn đồ đến chủ viện.
Đỗ Khanh thấy hai Tống Hải, câu đầu tiên cô hỏi: “Anh Tống Hải, vết thương của hai đỡ ?”
Lần ám sát, Tống Hải và Tống Châu thương vì bảo vệ họ.
---