Khi Tống Gia Thành dưỡng thương ở Nghênh Phong, Tống Hải cùng Tống Châu cũng cho phép về nhà nghỉ ngơi. Lúc đó, Đỗ Khanh sợ đám thích khách hung ác đuổi đến Quốc công phủ, lo lắng cho vết thương của Tống Gia Thành, nên chỉ thể nhờ Vân Nhi mang quà đến nhà Tống Hải hai , chứ thời gian đích đến thăm hỏi.
Dù Tống Hải và Tống Châu là tùy tùng của Tống Gia Thành, bảo vệ chủ tử là bổn phận của họ, nhưng xét cho cùng, họ thương cũng là vì cô. Nghĩ đến điều , Đỗ Khanh vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng.
Lần trở về cổ đại, Đỗ Khanh chuẩn nhiều quà cáp cho Tống Hải và Tống Châu. Như cô , đây là quà tạ ơn. Mặc dù những món đồ ở hiện đại hề quý hiếm, cũng chẳng tốn kém là bao, nhưng khi đặt bối cảnh cổ đại, chúng xem là những món lễ vật giá trị xa xỉ.
Đó là giỏ trái cây, đồ ăn vặt cùng nhiều món lặt vặt khác. Nghĩ đến nhà Tống Hải và Tống Châu đều trẻ nhỏ, Đỗ Khanh còn đặc biệt mua nhiều đồ chơi bằng gỗ, như xếp hình khối, trò chơi lắp ghép, Khối Rubik... Đây đều là những món đồ chơi tinh xảo tồn tại ở cổ đại, nhưng chế tác bằng chất liệu phù hợp với bối cảnh nơi .
Về vấn đề , Đỗ Khanh nay luôn công bằng, thiên vị bên nào. Trong lòng cô, Tống Hải và Tống Châu đều như , vì , món quà cô đều mua đủ hai bộ.
Chuyến trở về , đồ đạc họ cần mang theo quá nhiều, thậm chí còn về về hai lượt. Dù , Đỗ Khanh vẫn nhất quyết mang bằng những món quà tạ ơn cho Tống Hải và Tống Châu.
Tống Hải và Tống Châu thấy Đỗ Khanh chuẩn nhiều lễ vật đến , họ vô cùng cảm kích, cảm thấy ưu ái quá mức. Nghe cô hỏi thăm về vết thương, họ ngừng vỗ ngực, trấn an: “Mấy vết thương nhỏ , sớm lành ạ.”
Vốn dĩ, Tống Hải và Tống Châu là tùy tùng với thủ và sức khỏe , nên mấy vết thương chỉ cần nghỉ ngơi hơn nửa tháng ở nhà là lành hẳn.
Do họ thương vì cứu chủ, nên trong thời gian dưỡng thương, ngoài những đồ bổ Đỗ Khanh gửi tặng, bên Tần thị cũng ban thưởng ít d.ư.ợ.c liệu và tiền bạc.
Tống Hải và Tống Châu ở nhà dưỡng thương tròn một tháng, ngày nào cũng vợ hầu hạ chu đáo, ăn ngon uống bổ. Sau một tháng, khi họ phủ việc, các quản sự quen đều rằng một tháng gặp, hai họ chẳng những gầy mà còn mập lên ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-243-chuyen-vui-bat-ngo.html.]
Nghe Tống Hải và Tống Châu gì đáng ngại, Đỗ Khanh mới thể yên tâm theo Tống Gia Thành đến chủ viện thỉnh an Tần thị.
Tống Quốc công đang bận việc triều chính, vì chỉ một Tần thị ở chủ viện. Đỗ Khanh bên cạnh Tống Gia Thành, dựa theo quy củ của triều Khánh mà hành lễ thỉnh an Tần thị.
Vừa thấy Tống Gia Thành và Đỗ Khanh, Tần thị lập tức cho tất cả hầu trong phòng lui hết, cẩn thận hỏi han tình hình gần đây của hai đứa.
Tống Gia Thành kể những chuyện quan trọng xảy ở hiện đại. Trong thời gian qua, họ ba cột mốc lớn nhất.
Chuyện đầu tiên là Tống Gia Thành đính hôn với Đỗ Khanh. Chuyện thứ hai, họ chuyển nhà, hiện tại cha Đỗ Khanh sống ngay đối diện, thể tiện bề chăm sóc cho cả hai trong sinh hoạt hằng ngày. Chuyện thứ ba, bệnh viện của Đỗ Khanh chính thức hoạt động. Điều đồng nghĩa với việc, họ về cổ đại sẽ cần chờ đến hai ngày nghỉ mỗi tháng nữa; chỉ cần việc gì quan trọng ở hiện đại, họ về lúc nào cũng .
"Tốt, lắm!" Tần thị thì vô cùng vui mừng, bà vỗ tay : “Nếu con và Tiểu Hạ đính hôn , chờ qua năm hai đứa mau mau tổ chức hôn lễ, như cũng coi như giải quyết một gánh nặng lớn trong lòng và cha con.”
Tần thị sống hơn nửa đời , việc đều thuận buồm xuôi gió, gì nấy. Duy chỉ một chuyện khiến bà yên lòng, đó là hôn nhân đại sự của con trai. Việc một đứa con trai như Gia Thành khiến chuyện nối dõi tông đường cứ như một thanh gươm sắc bén treo đỉnh đầu bà và Tống Quốc công. Họ lo lắng cả đời con trai cũng thể cưới vợ sinh con như bình thường, nếu , khi mất , họ sẽ còn mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông.
Đỗ Khanh xuất hiện cứ như cọng rơm cứu mạng đối với Tần thị. Giờ đây, bà hai đứa nhỏ đính hôn ở hiện đại, trong lòng liền vội vàng ấn định chuyện thành , cốt để những kẻ ở kinh thành dám chê lưng Quốc công phủ sáng mắt , chứng minh Quốc công phủ đoạn tuyệt hương khói.
Đỗ Khanh thấy ánh mắt Tần thị đầy vẻ mong đợi , cô thể nào thốt lời từ chối . Sau khi trầm tư một lúc lâu, cô nghĩ: Dù họ cũng đính hôn , việc thành ở cổ đại cũng chẳng vấn đề gì to tát, coi như vui lòng cha Tống Gia Thành.
---