Nói thêm về vết thương, may mắn là bác sĩ dùng chỉ tự tiêu thẩm mỹ để khâu cho Đỗ Khanh. Chỉ tự tiêu sẽ tự tan một thời gian.
Nếu là chỉ giải phẫu bình thường, mà Đỗ Khanh vẫn thể về thế giới hiện đại, cô sẽ gặp rắc rối lớn vì ở cổ đại thể tìm dụng cụ thích hợp để tự cắt chỉ.
Đây là đầu tiên Tống Gia Thành rõ vết thương tay Đỗ Khanh.
Nhìn miếng băng gạc nhuốm m.á.u tháo , khỏi nhíu chặt mày.
Đỗ Khanh ngước thấy Tống Gia Thành đang chăm chú vết thương của . Chuyện qua hai ngày, sự phẫn nộ trong lòng cô cũng dịu nhiều. Cô chậm rãi thuốc, còn tự giễu chu môi thổi nhẹ lên miệng vết thương: “Vết thương trông ghê lắm đúng ?”
Tống Gia Thành vội lắc đầu, cân nhắc một lát mở miệng hỏi: “Vết thương là...”
Đỗ Khanh thản nhiên nhấc cánh tay lên, nhẹ giọng : “Cái , nhà bệnh nhân dùng d.a.o c.h.é.m ở bệnh viện thôi.”
... Tống Gia Thành thực sự thể tưởng tượng nổi Đỗ Khanh trải qua những chuyện gì mà thể bình thản kể về một vết thương nghiêm trọng đến .
Ăn xong bữa trưa tại quán rượu, Đỗ Khanh và Tống Gia Thành cùng tìm một hiệu cầm đồ ở phố.
Trang sức của Đỗ Khanh bằng chất liệu đặc biệt, kiểu dáng cũng khác biệt so với những món đồ đang thịnh hành ở kinh thành.
Tuy nhiên, chúng vẫn vô cùng tinh xảo.
Chưởng quầy hiệu cầm đồ liếc mắt một cái nhận đây là đồ thủ công cao cấp. Trang sức đúc khuôn thể đạt độ tinh tế và cân đối đến mức .
tiếc , trang sức bán giá cao như Đỗ Khanh tưởng tượng. Vàng hồng chưởng quầy chấp nhận, nên một đôi hoa tai ngọc trai, một chiếc lắc tay và một chiếc vòng cổ, tổng cộng chỉ đổi năm mươi lượng bạc.
Đối với thường, năm mươi lượng bạc thực sự là một khoản tiền lớn. Giá cả ở Khánh triều hề đắt đỏ, ngay cả ở kinh đô, hai lượng bạc đủ cho một gia đình bình dân chi tiêu thoải mái trong một tháng. Trên phố, chỉ với năm đồng tiền là thể mua hai chiếc bánh bao nóng hổi, ăn một cái là Đỗ Khanh thấy no căng.
đó là mức chi tiêu của dân thường. Tống Gia Thành là Đại thiếu gia Quốc công phủ, sinh hoạt đều là hàng thượng đẳng. Riêng hai bộ váy áo và bốn chiếc yếm Đỗ Khanh mua, giá trị xấp xỉ năm mươi lượng bạc . So sánh như , bạc quả thật chẳng thấm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-29-tiem-cam-do.html.]
Đỗ Khanh cảm thấy ngượng nếu chỉ dùng năm mươi lượng bạc đó để trả cho Tống Gia Thành.
Cô quầy, do dự lâu, mới đưa tay lấy một vật khác từ trong ba lô .
Cô đặt lên chiếc khay mặt, mở lời hỏi: “Chưởng quầy xem giúp , chiếc đồng hồ thể bán bao nhiêu bạc?”
Đây là chiếc đồng hồ cơ nữ tính mà Đỗ Khanh dùng tiền lương tháng đầu tiên của để mua. Dù tiền lương bác sĩ thực tập cao, cô ký thêm một vài hợp đồng khác nên thu nhập nhỉnh hơn một chút, nhưng tiền vẫn là một khoản lớn.
Chiếc đồng hồ thuộc một nhãn hiệu khá tiếng, giá cả hề rẻ. Dù chỉ là kiểu dáng cơ bản, lúc mua nó ngốn của cô hơn năm mươi triệu đồng. Chiếc đồng hồ mang ý nghĩa tinh thần lớn với Đỗ Khanh, nếu đang thực sự kẹt tiền, cô tuyệt đối sẽ nỡ đem nó cầm.
mà, Khánh triều gì đồng hồ. Chưởng quầy món đồ Đỗ Khanh đưa , còn tưởng đó là một loại vòng đeo tay kỳ lạ nào đó, nên xem trọng.
Đỗ Khanh ngờ vật dụng của xem nhẹ như món đồ tầm thường, cô vội vàng cầm lấy chiếc đồng hồ, kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cách sử dụng cho ông chủ tiệm.
Nghe Đỗ Khanh giảng giải xong, ông chủ tiệm mới vỡ lẽ, chiếc vòng tay tinh xảo mặt là một công cụ giúp ghi nhớ thời gian.
Thứ hơn đồng hồ cát gấp nhiều , mà xét về hình thức, chiếc đồng hồ cũng mắt, các phu nhân quý tộc trong kinh thành chắc chắn sẽ thích nó.
Sau khi rõ công dụng, cần Đỗ Khanh thêm, ông chủ tiệm lập tức trả một trăm lượng vàng thỏi mà hề do dự.
Nhìn những thỏi vàng sáng loáng đặt khay, Đỗ Khanh cố gắng lắm mới kiềm chế ánh mắt của .
Vốn dĩ, Đỗ Khanh chỉ nghĩ chiếc đồng hồ thể bán một trăm lượng bạc là may mắn lắm . Xét cho cùng, tổng giá trị của bộ trang sức cô bán đó cũng chỉ tương đương với một chiếc đồng hồ .
Vậy mà, chiếc đồng hồ bán giá cao chót vót là một trăm lượng hoàng kim (vàng thỏi), đối với Đỗ Khanh, đây quả thực là một niềm kinh hỉ ngoài mong đợi.
Đỗ Khanh thầm tính toán trong lòng, khi trở về cô sẽ đưa một trăm lượng vàng cho Tống Gia Thành, xem như chi phí cô sinh sống trong thời gian ở Quốc công phủ.
Như thế, cô cũng xem như trút gánh nặng trong lòng.
---