Chồng Ta Xuyên Từ Cổ Đại Đến - Chương 31: Không Dễ Chịu ---

Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:28:25
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tuy đây là một gian phòng trong viện của , nhưng nó ấn định là khuê phòng dành cho Đỗ Khanh, vì Tống Gia Thành bước mà chỉ ngoài cửa quan sát một lượt. Sau khi xác định Tống Hải bố trí thỏa, hài lòng gật đầu.

 

Thấy công tử nhà gật đầu, tảng đá trong lòng Tống Hải mới nhẹ nhõm buông xuống. Tống Gia Thành chú ý đến , vẫy tay và : “Làm lắm. Ngươi bận rộn đến giờ , cũng nên nghỉ ngơi . Tối nay cần trực đêm hầu hạ nữa, sáng mai hãy qua đây.”

 

Hiểu rằng đây là cách công tử ban cho một chút nghỉ ngơi, Tống Hải vội cúi đầu tạ ơn. Được Tống Gia Thành cho phép, lập tức rời Nghênh Phong viện về phòng ngủ bù.

 

Tống Gia Thành quấy rầy Đỗ Khanh, nên ngay khi Tống Hải , cùng Tống Châu cũng theo sát rời khỏi.

 

Đỗ Khanh khép cửa phòng, tiện tay đặt chiếc ba lô lên bàn. Cô xuống ghế, xắn ống tay áo lên kiểm tra. Xác định miệng vết thương ngừng chảy máu, cô thở phào nhẹ nhõm. Thấy còn lâu mới đến giờ cơm chiều, mà ở trong phòng cũng chẳng , cô bèn phòng trong, đá đôi giày thêu đang mang , leo lên giường nghỉ.

 

Nghĩ đến việc tối nay ở chung phòng với Tống Gia Thành, trong lòng Đỗ Khanh cảm thấy gợn sóng và tự nhiên. Cô chắc thể ngủ , nên quyết định tranh thủ chợp mắt một lát để chuẩn tinh thần cho buổi tối.

 

Đỗ Khanh ngủ bao lâu, chỉ khi tiếng gõ cửa, cô mới tỉnh giấc, dụi mắt miễn cưỡng bước xuống giường.

 

Người gõ cửa là một nha trong phủ. Cô bé cho Tần thị sắp xếp đến để hầu hạ Đỗ Khanh. Là một phụ nữ hiện đại, Đỗ Khanh thể để khác hầu hạ , nên ý nghĩ đầu tiên nảy trong đầu cô chính là từ chối.

 

Thế nhưng, Đỗ Khanh dứt lời từ chối, nước mắt của tiểu nha lưng tròng. Cô bé nức nở: “Phu... phu nhân phân phó nô tỳ đến hầu hạ cô nương chuyện ăn uống, mặc áo, . Nếu ngài cần nô tỳ, nô tỳ trở về chắc chắn sẽ trách phạt ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-31-khong-de-chiu.html.]

 

Đỗ Khanh phận nô bộc ở cổ đại nhân quyền. Tuy sáng nay cô cảm thấy Tần thị là hiền lành, nhưng dù cô vẫn hiểu rõ đối phương, và cô cũng mà tiểu nha phạt vạ. Đỗ Khanh lấy chiếc khăn tay (do chưởng quầy tặng kèm lúc mua quần áo) , nhét tay cô bé, khó xử khuyên nhủ: “Đừng nữa, cô thì cứ ở .”

 

Dù Đỗ Khanh kiểu nữ cường nhân mạnh mẽ, nhưng cô trời sinh ít rơi nước mắt, sống hai mươi mấy năm mà chỉ đếm đầu ngón tay. Thấy tiểu nha t.h.ả.m thương như , nhất thời cô an ủi thế nào. Cuối cùng, Đỗ Khanh đành nghĩ cách chuyển hướng sự chú ý: “Nếu theo bên cạnh , cũng nên tên cô chứ nhỉ?”

 

Nghe Đỗ Khanh hỏi, tiểu nha cuối cùng cũng ngừng . Cô bé hành lễ, đó mới trả lời: “Thưa cô nương, nô tỳ tên là Vân Nhi, năm nay mười bốn tuổi, vốn là nha nhị đẳng trong viện phu nhân.”

 

Đỗ Khanh từng Hồng Lâu Mộng, nha nhị đẳng chỉ xếp đại nha một bậc. Xem Vân Nhi ở trong viện Tần thị cũng tâm phúc quan trọng. Tuy nhiên, Vân Nhi quả thực là nhanh nhẹn, nhờ cô bé hỗ trợ, kiểu tóc đầu Đỗ Khanh cuối cùng đổi thành kiểu tóc bình thường của các cô gái ở thế giới .

 

Tống Gia Thành thoáng giật khi thấy vẻ ngoài Đỗ Khanh đổi . Tuy nhiên, nhanh chóng lấy bình tĩnh. Nhìn Vân Nhi đang theo Đỗ Khanh, cúi đầu, đáy mắt hiện lên vài tia cảm xúc phức tạp, khó đoán.

 

Trên đường đến chủ viện, Đỗ Khanh cảm thấy vô cùng thấp thỏm. Sáng nay Tần thị mời cô đến chủ viện dùng cơm chiều. trong thâm tâm, Đỗ Khanh hiểu rõ chuyện chỉ vì Tần thị nghĩ cô là khách quý của Tống gia.

 

Là một xuyên đến từ thời đại khác, Đỗ Khanh luôn cảm thấy bất an khi ở trong Quốc công phủ. Không Tống Gia Thành hà khắc với cô, mà ngược , đối xử với cô quá . Suy cho cùng, Đỗ Khanh và Tống Gia Thành cũng chỉ là hai xa lạ mới quen vỏn vẹn một ngày.

 

hiện tại, thứ cô ăn, mặc, ở, dùng đều là do cung cấp. Tống Gia Thành chẳng nợ nần gì cô, nên cô thực sự thể an tâm đón nhận lòng đó. Cô luôn cảm thấy mắc nợ , và cảm giác thật sự khó chịu.

 

---

Loading...