Trong bữa cơm, Tần thị nhiều suýt nhịn mà mở miệng chuyện, nhưng cuối cùng đều kiềm chế . Nếu bỏ qua ánh mắt nóng rực như xuyên thủng của Tần thị, Đỗ Khanh dùng bữa tối cũng xem như vui vẻ. Đầu bếp của Quốc công phủ quả nhiên là đầu bếp từ trong cung , tay nghề tuyệt vời. Món ăn thực sự cứu rỗi đầu lưỡi của Đỗ Khanh, vốn tê cứng vì các loại chất phụ gia ở hàng quán hiện đại.
Ăn xong, Tần thị liền kéo Đỗ Khanh chọn trang sức. Đỗ Khanh vội vàng lắc đầu, rằng trang sức của đủ dùng, cô thích những món bà tặng buổi sáng, chỉ là hôm nay cô quên đeo thôi. Nói thật lòng, Tần thị tặng quá nhiều trang sức và vải vóc sáng nay. Buổi chiều lúc Đỗ Khanh ngủ trưa, Vân Nhi cất gọn chúng trong phòng.
Trong mắt Đỗ Khanh— hiện đại ‘quê mùa’ —những món trang sức đó cực kỳ tinh xảo, nếu mang về thế giới của cô, chúng thể trưng bày trong viện bảo tàng. cô thể nhận mấy thứ ! Trang sức cùng vải dệt trân quý như thế, cô thích gì, dựa cái gì mà nhận? Vốn Đỗ Khanh tính toán xong xuôi, cứ để mấy thứ ở chỗ cô . Chờ đến ngày cô xuyên trở về, Tống Gia Thành tự nhiên sẽ mang chúng trả cho Tần thị.
Càng như , Đỗ Khanh càng lo lắng trong phòng đủ chỗ chứa. Mấy thứ tạo cho cô áp lực lớn vô cùng. Cô ngốc đến mức lấy thêm đồ từ chỗ Tần thị mang về. Lỡ như những món đồ hư hỏng hoặc mất mát, cô bán cả cái đồng hồ đeo tay cũng đủ tiền mà đền!
Tống Gia Thành cũng phụ họa thêm vài câu, thật vất vả lắm mới khiến Tần thị từ bỏ ý định đó. họ rời khỏi Chủ viện, một tiếng sét vang lên giữa bầu trời, cơn mưa mùa hạ như trút nước ập xuống.
Nếu Tống Gia Thành kéo Đỗ Khanh chạy nhanh, chắc chắn cả hai ướt như chuột lột. Nhìn những hạt mưa nặng trĩu, Đỗ Khanh mái hiên khẽ thở dài.
Tống Gia Thành nghĩ cô lo lắng về Nghênh Phong viện, dịu dàng an ủi: “Mưa mùa hạ đến nhanh cũng nhanh. Cô yên tâm, cứ theo đà thì lát nữa trời sẽ tạnh ngay thôi.”
Đỗ Khanh thích mưa, cảm thấy cảm xúc cũng cơn mưa lớn nhấn chìm, nặng nề đến mức khó thở. Thấy góc váy Đỗ Khanh nước mưa b.ắ.n ướt, Tống Gia Thành vội vàng : “Chúng phòng đợi , chờ mưa tạnh hẳn hãy về Nghênh Phong viện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-33-an-com-chieu-2.html.]
Tần thị vốn định gọi mang dù cho hai , thấy họ , mặt mày cũng giãn vui vẻ. Lúc nãy ăn cơm bà cơ hội chuyện nhiều, ăn xong kịp dăm ba câu thì họ đòi về. Nghĩ nghĩ , đây quả là ông trời tác hợp, may nhờ trận mưa , bà mới cơ hội trò chuyện cùng Đỗ Khanh.
Tần thị kéo Đỗ Khanh buồng trong để trò chuyện tâm sự. Tống Gia Thành bóng dáng hai khuất cánh cửa, thầm nghĩ đuổi theo, nhưng vì Tống Quốc công đang ở gần đó nên thôi.
Tống Quốc công con trai yên, trong lòng càng tin lời vợ hơn nửa phần. Thoạt , Nguyên Tư nhà họ quả thật thái độ bất thường đối với vị Đỗ cô nương .
Tống Quốc công vợ nhân cơ hội dò hỏi kỹ lưỡng về Đỗ cô nương, đương nhiên sẽ để con trai rối chuyện. Ông đưa tay vuốt vuốt bộ râu, mở lời đề nghị: “Cơn mưa bao giờ mới tạnh, đây cũng chẳng việc gì, chi bằng chúng một ván cờ?”
Tống Gia Thành thấy cũng hợp lý, xuống đối diện phụ . Gã sai vặt cũng vặn mang bàn cờ tới bày lên bàn thấp. Những quân cờ đen trắng giao thoa, thời gian cũng trôi nhanh hơn. Chờ hai chơi xong một ván, thời gian bất tri bất giác trôi qua nửa canh giờ.
Thấy mưa bên ngoài ngớt hẳn, Tống Gia Thành thu dọn quân cờ dặn dò Vân Nhi gọi Đỗ Khanh.
Cuối cùng Đỗ Khanh cũng chờ đến gọi . Cô mừng rỡ như đại xá, dậy hành lễ và cáo biệt Tần thị, bộ quá trình diễn trôi chảy, thể thấy cô diễn tập trong lòng nhiều . Sau khi cáo biệt Tống Quốc công và Tần thị một nữa, Tống Gia Thành và Đỗ Khanh mỗi cầm một chiếc dù giấy, sóng bước , bỏ mặc đám hầu tuốt đằng .
Tống Gia Thành như lơ đãng hỏi: “Vừa mẫu những gì ?” Đỗ Khanh đưa tay xoa xoa hõm eo, do thẳng quá lâu nên lưng cô mỏi nhừ. Cô thành thật đáp: “Cũng hỏi gì nhiều, chỉ hỏi những thông tin cơ bản như tuổi tác, cảnh gia đình. Anh yên tâm, đều trả lời đúng như những gì chúng bàn bạc đó, hề để lộ sơ hở.”