Đỗ Khanh cứ thế nghiêng đầu dựa gối ngủ say. Tống Gia Thành ngửa giường, lắng tiếng hít thở nhẹ nhàng bên cạnh. Anh khó khăn lắm mới kiềm chế ý sang cô.
Nằm một lát, Tống Gia Thành liền nhận gì đó .
Đầu tiên là đầu ngón tay cảm nhận luồng khí lạnh buốt. Anh rụt ngón tay , tập trung , mới phát hiện từ lúc nào chiếc giường gỗ bao phủ bởi một tầng sương trắng mờ ảo.
Làn sương trắng chân thật đến đáng sợ. Tống Gia Thành dùng phần da thịt lộ ngoài quần áo chạm , lập tức nổi da gà. Đây là lạnh như băng đang đóng băng thứ!
Đầu óc Tống Gia Thành lập tức xoay nhanh—— đây chắc chắn là nguyên nhân khiến Đỗ Khanh tới Khánh triều. Hiện tại dị tượng xuất hiện, lẽ cô thật sự thể về.
Theo bản năng, Tống Gia Thành cảm thấy nên tiếp tục ở lì giường, nếu chắc chắn sẽ xảy chuyện ngoài ý . Anh nên lập tức xuống giường!
Thế nhưng, mặc cho Tống Gia Thành giãy giụa cách mấy, cơ thể như dính chặt xuống giường, thể động đậy dù chỉ một chút.
Đến cuối cùng, sương trắng dày đặc như sợi bông. Tống Gia Thành mở to hai mắt, nhưng vẫn chỉ thấy một mảng sương mù trắng xóa. Hoa văn chạm khắc đầu giường, màn giường, Đỗ Khanh đang bên cạnh, đều làn sương quái lạ che khuất.
Tống Gia Thành trừng mắt màn sương trắng xóa bao lâu, đợi đến khi mắt cay xè vì quá lâu, mới đành nhắm để nghỉ ngơi.
Vì dùng mắt quá độ, khi Tống Gia Thành nhắm , khóe mắt còn rịn chút nước.
…………
Thời điểm Tống Gia Thành tỉnh táo , giữa bóng đêm tối đến mức rõ năm ngón tay, sờ đến ván giường quen thuộc. Việc đầu tiên là đưa tay tìm kiếm vị trí của Đỗ Khanh.
Trong lúc ngủ mơ, Đỗ Khanh chỉ cảm thấy ai đó cào đầu một cái.
Cô mơ màng nhăn lông mày, vô ý thức đưa tay kéo chăn đắp lên xoay ngủ tiếp.
Cảm nhận mái tóc cô, Tống Gia Thành mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhớ rõ khi sương trắng xuất hiện, trong phòng vẫn còn nến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-36-suong-trang.html.]
Hiện tại căn phòng tối đen như mực. Không là do mất ý thức quá lâu nên nến cháy hết, là... họ đổi chỗ?
Do dự hai giây, Tống Gia Thành vẫn quyết định đ.á.n.h thức Đỗ Khanh . Tình huống hiện tại rõ ràng, làn sương trắng thật sự khiến kiêng kị, cái cảm giác cơ thể thuộc về thật sự khó chịu.
“Đỗ cô nương, Đỗ cô nương.”
Tống Gia Thành thử gọi nhỏ hai tiếng. giọng căn bản thể gọi cô dậy.
Tống Gia Thành còn cách nào khác, đành xê dịch gần. Anh sờ soạng trong bóng đêm, đẩy nhẹ bả vai Đỗ Khanh.
Bị lay, Đỗ Khanh gần như tỉnh táo ngay lập tức. Cô vội vàng dậy, trợn tròn mắt trong bóng tối hỏi: “Làm , xảy chuyện gì?”
Tống Gia Thành lắc đầu, nhưng nhớ trong bóng đêm Đỗ Khanh thể thấy động tác của , vội vàng giải thích:
“Vừa lúc cô ngủ, mép giường bỗng nổi lên một màn sương trắng kỳ quái. màn sương vấn đề gì, nhưng chạm thì lạnh lẽo vô cùng. cử động cũng động đậy . Hơn nữa, rõ nến trong phòng cháy hết, vì mà phòng tối đen như thế .”
Đỗ Khanh lẩm bẩm: “Sương trắng? Hơi lạnh buốt , thể cử động?”
Nghe Tống Gia Thành miêu tả, Đỗ Khanh chỉ cảm thấy trái tim nhỏ ‘thình thịch’ đập dồn dập.
Đêm qua trong lúc ngủ mơ cô cảm giác một trận hàn ý cả cơ thể khó chịu. Vừa Tống Gia Thành thấy sương trắng kỳ quái... Phải chăng cô trở về ?
Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Khanh liền nhịn kích động. Trong bóng đêm, cô sờ soạng bò khỏi giường.
Cô vô tình đụng cánh tay Tống Gia Thành, vội vàng xin . Sau đó, đợi kịp gì, cô dùng một tay chống đầu giường tiếp tục bò ngoài. Sờ đến mép giường, Đỗ Khanh theo ván giường lên phía .
Sờ đến đầu giường, cô chạm một cái chốt bật mở. Đỗ Khanh nén nổi sự hưng phấn trong lòng, vui đến mức .
Dù nước mắt chảy dài, Đỗ Khanh vẫn hề chậm trễ hành động. Cô ‘Tách’ một tiếng, nhanh nhẹn bật công tắc đèn điện. Ánh sáng vàng rực từ bóng đèn dây tóc sáng ngời xua tan bóng đêm u tối—cũng xua tan cả nỗi sợ hãi chôn sâu trong lòng Đỗ Khanh.
---