Đỗ Khanh vội vàng tạm dừng trò chuyện, kiểm tra ngày tháng. Hay thật! Màn hình điện thoại đột ngột hiển thị: Ngày 27 tháng Sáu, Thứ Hai, 02:24 rạng sáng.
Đỗ Khanh cầm chặt di động, sững tại chỗ.
Cuối cùng, Cam Mạn Mai do thấy con gái gì suốt một lúc nên gọi hai tiếng ‘Đỗ Khanh’, cô mới hồn.
Tinh thần Đỗ Khanh vẫn còn hoảng hốt, : “Con , chỉ là gặp ác mộng thôi, tự nhiên giọng và bố một chút.”
Nghe con gái , cơn giận trong lòng Cam Mạn Mai liền tiêu tan một chút. , Tiểu Hạ mới trải qua chuyện khủng khiếp như thế, trong lòng con bé còn sợ hãi đến mức nào. Trước đó con bé tỏ như chuyện gì, lẽ chỉ là để bà và ông nhà lo lắng thôi.
Đỗ Khanh cảm thấy dường như mơ thấy chuyện cũ.
Bà Cam Mạn Mai chút hối hận vì cùng chồng về thành phố ngay hôm nay. Qua điện thoại, bà an ủi con gái vài câu quan tâm hỏi han: “Hay là để xin nghỉ mấy ngày, về ở với con vài hôm nhé?"
Bà Cam Mạn Mai việc ở đơn vị hơn nửa đời , chức vụ tuy quá cao nhưng cũng là Phó thủ trưởng đơn vị, thêm thâm niên việc lâu năm, việc xin nghỉ vài ngày thành vấn đề.
Đỗ Khanh vội vàng xua tay từ chối: “Không cần , cứ . Con ở đây mà, phong cảnh ở quê lắm. Ban ngày thấy con đăng ảnh ? Con còn tự leo núi đấy.”
“Mẹ đương nhiên thấy , nhưng con vẫn chú ý vết thương tay. Hiện tại thời tiết nóng, thể để miệng vết thương hở , nếu nhiễm trùng thì khổ.”
Đỗ Khanh sợ thêm bà Cam Mạn Mai chạy tới đây chăm sóc cô.
Nếu là thì , nhưng hiện tại trong nhà còn thêm một Tống Gia Thành, việc tuyệt đối thể để bố chuyện , thì họ suy diễn lung tung.
Đỗ Khanh che miệng giả vờ ngáp một cái: “Con , muộn ạ, ngủ tiếp , mai chuyện tiếp. Con ngủ đây.”
Nghe thấy con gái ngáp, quả nhiên bà Cam Mạn Mai ngừng ngay câu chuyện.
Cúp điện thoại, Đỗ Khanh vội vàng đầu với Tống Gia Thành: “Khi xuyên đến bên , thời gian bên cũng dừng .”
Thấy vẻ mặt Tống Gia Thành khó hiểu, Đỗ Khanh chỉ thể giải thích kỹ càng, tỉ mỉ một nữa: “ ngây ở Khánh triều cả một ngày, nhưng thời gian ở đây vẫn yên ngay tại khoảnh khắc xuyên qua.”
Đây cũng là suy đoán bước đầu của Đỗ Khanh. Thực tế tối hôm cô ngủ quá say, căn bản chính xác thời điểm xuyên qua.
Tống Gia Thành mỉm : “ còn chúc mừng cô nữa.”
Đỗ Khanh vội vàng xua tay, gương mặt vẻ hổ: “Anh đừng thế. Ngược , mới là nên xin . Nếu vì , ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-38-ve-nha-2.html.]
Nếu cô yêu cầu Tống Gia Thành ngủ cùng , ngủ ở chiếc giường gỗ còn , khẳng định xuyên qua.
Tống Gia Thành thông minh, cần suy nghĩ nhiều liền hiểu ý Đỗ Khanh.
Anh lắc lắc đầu, để bụng : “Là tự nguyện, cô cần cảm thấy . Hơn nữa, nếu cô thể trở về, khẳng định cũng thể xuyên trở về.”
“Chỉ là sương mù kỳ quái rốt cuộc là thứ gì.”
Vốn trong lòng Tống Gia Thành còn chút nôn nóng, đột nhiên biến mất như , Quốc công phủ chắc chắn sẽ rối loạn lên mất.
Vừa Đỗ Khanh khi xuyên qua, thời gian thế giới cũ sẽ yên, trong lòng liền an tâm hơn nhiều.
Bất quá, lo lắng cũng là .
Tống Gia Thành bọn họ xuyên qua dạng tiền đề gì.
Việc xuyên qua sẽ sương trắng, điểm tận mắt thấy.
sương trắng khi nào sẽ xuất hiện?
Hai Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh cứ như đối diện xếp bằng ở giường, cùng suy đoán.
Đỗ Khanh đưa một giả thuyết: “Đêm qua mưa to? Không trời mưa to chúng mới thể xuyên qua?”
Tống Gia Thành lắc đầu phủ quyết: “Tối hôm khi cô xuyên qua trời mưa. Đừng mưa to, ngay cả mưa nhỏ cũng .”
Đỗ Khanh nghĩ nghĩ, hình như là đúng , tiếp: “Hay là do hai chúng cùng giường?”
Tống Gia Thành trầm ngâm một lát , gật gật đầu: “Có khả năng lắm, bất quá rốt cuộc nguyên nhân , còn cần chờ khảo chứng.”
“Hay là thế , tối ngày mai sẽ thử ngủ một chiếc giường gỗ đó, xem sương trắng xuất hiện . Cũng là để kiểm chứng phỏng đoán của chúng .”
Tính khí phần nôn nóng, Đỗ Khanh khó hiểu hỏi: “Tối hôm nay thử ?”
Tống Gia Thành ôn nhu giải thích: “Cũng , chỉ là suy đoán sương trắng chỉ xuất hiện một mỗi đêm. Tối hôm cô xuyên qua, nó xuất hiện . Nếu cô ngại, lát nữa chúng thử một cũng .”
Đỗ Khanh cần suy nghĩ liền mở miệng : “Vậy tối nay chúng liền thử xem . Phòng bên cạnh sạch sẽ, sang phòng cách vách ngủ, ngủ ở bên , xem thể xuyên về .”