nhanh, Tống Gia Thành còn thời gian để lo lắng về những chuyện nữa.
Chuyến xe buýt từ thôn lên thị trấn xuất phát, dọc đường , nó dừng đón thêm ít hành khách. Cuối cùng, tất cả ghế xe đều chật kín. Mặc dù còn chỗ , tài xế vẫn ngừng nhận thêm khách. Tống Gia Thành thấy các hành khách lên xe tỏ quen thuộc với tình huống , họ tự nhiên nắm lấy tay vịn, chen chúc trong xe.
Bên cạnh Đỗ Khanh là hai bà dì đang . Chiếc xe buýt vốn chật chội, hai còn mang theo một chiếc sọt tre lớn đựng đầy rau xanh hái.
Nghe họ chuyện phiếm, hóa là đang mang rau tươi lên thị trấn cho con trai. Cả nhà con trai ở đó thể thưởng thức rau dưa sạch, t.h.u.ố.c trừ sâu.
Hai bà dì, một tóc nhuộm nâu vàng, một nâu đỏ, chỉ nhuộm mà còn uốn xoăn thời thượng. Nếu thấy các bà con trai ngoài hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, Tống Gia Thành sẽ bao giờ nghĩ hai trông trẻ như , thậm chí còn lớn hơn ruột của vài tuổi.
Tấm lòng yêu thương con cái của các bà quả thực đáng quý, nhưng Tống Gia Thành nhận thấy, khi trò chuyện, các bà chỉ suông mà còn khoa tay múa chân hăng say.
Vài vung tay của họ suýt nữa chạm vết thương cánh tay Đỗ Khanh.
Thấy một bà dì sắp chạm tay Đỗ Khanh, Tống Gia Thành thể yên nữa.
Anh vịn ghế , lung lay dậy. Đỗ Khanh khó hiểu , vội vàng giải thích: “Chúng đổi chỗ , cô bên trong cho tiện.”
Xe buýt đông , Đỗ Khanh hỏi thêm, liền khẽ đỡ cánh tay thương, nghiêng ngoài. Chờ Tống Gia Thành nhích , cô liền cúi xuống vị trí bên trong.
Đỗ Khanh yên, Tống Gia Thành đang định xuống chỗ trống ở lối thì bà dì bên cạnh nhanh như cắt phóng tới mặt , vững vàng đặt m.ô.n.g xuống ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-45-di-xe-buyt-2.html.]
Bà dì phịch xuống, đắc ý Tống Gia Thành, giọng điệu kiểu bề :
“Này thanh niên, xin nhé. Cô thấy cháu còn trẻ khỏe, một lát cũng chẳng . Cô đây già , chỗ nhường cho cô .”
Tống Gia Thành sống hơn hai mươi năm, cũng khác kính trọng, từng gặp cảnh trắng trợn giật mất chỗ như thế . Anh sững sờ, nhất thời kịp phản ứng.
Tống Gia Thành kịp phản ứng, nhưng Đỗ Khanh thì khác. Thấy trơ bên cạnh, cô chút suy nghĩ mở miệng châm chọc: “Cô ơi, cháu thấy tay chân cô còn khỏe khoắn lắm, nãy lúc lên xe động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ như thế cơ mà. Cô ốm đau gì , rằng mà chiếm luôn chỗ của ?”
Lời Đỗ Khanh bà chút mất mặt. Thấy xe đều đổ dồn ánh mắt về phía , bà cảm thấy thể chịu thua, liền cứng cổ cãi : “ già , đáng tuổi cô đấy. Các cô nhường một chút thì ?”
“Giới trẻ bây giờ thật là, sống nữa. Đến cái đạo lý kính già yêu trẻ đơn giản cũng hiểu, sống hoài sống phí bao nhiêu năm!”
Nói xong, bà dì bắt đầu chỉ trích thế hệ trẻ ngày nay vô tâm thế nào, lên xe buýt là đeo tai giả điếc, hoặc nhắm mắt giả vờ ngủ, quên hết mỹ đức của xưa.
Đối phương thể hành động tranh chỗ bất chấp như , đương nhiên phẩm chất cao. Điều Đỗ Khanh sớm đoán .
bà rõ ràng chỉ mới ngoài bốn mươi, đường đường chính chính giành chỗ của khác, Đỗ Khanh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nếu chỉ một , lẽ Đỗ Khanh bỏ qua. Vì chỉ còn hơn mười phút nữa là tới bến thị trấn, một lát cũng thành vấn đề.
Tống Gia Thành đang bên lối , vẻ mặt chút bối rối, ngọn lửa giận trong lòng cô thể nào dập tắt.