“Thật ngại quá, cô ơi. Tuy cô cũng trạc tuổi cháu, nhưng cháu vẫn đang , chứ xe buýt tranh chỗ với ‘ trẻ tuổi’. Hơn nữa, cháu thấy cô lên xe chân tay thoăn thoắt thế , cháu thật sự cô vấn đề sức khỏe gì mà cần khác nhường chỗ.”
Nói xong, Đỗ Khanh vẫn thấy hả hê, cô đ.á.n.h giá từ xuống một lượt, bổ sung thêm một câu: “Nếu là cô xe buýt, cháu chắc chắn sẽ nhường chỗ .”
Những xung quanh đang xem náo nhiệt, câu đó của Đỗ Khanh đều bật thầm vì thấu hiểu.
Nhiều trẻ tuổi xe cảm thấy Đỗ Khanh lên tiếng lòng của họ.
Không từ bao giờ, việc trẻ tuổi xe buýt nghiễm nhiên vô điều kiện nhường chỗ cho lớn tuổi hơn trở thành một luật bất thành văn.
Không ai quan tâm trẻ tuổi đang ốm, cơ thể khỏe, tăng ca liền mấy ngày. Chỉ cần một đạo lý "kính già yêu trẻ" là thể trấn áp tất cả.
Mỗi khi tin tức về việc trẻ tuổi nhường chỗ cho lớn tuổi, đông đều chỉ trích họ vô cảm, nhưng chẳng mấy ai để ý rằng những già lên xe thì yếu ớt như Tây Thi mắc bệnh, nhưng khi ở quảng trường siêu thị thì mạnh mẽ đến mức nào.
Vì nhạo, bà dì tranh chỗ chút giữ bình tĩnh, hung tợn trừng mắt Đỗ Khanh và Tống Gia Thành. Bà khoanh tay ngực, ngả hẳn ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Đối phương quyết chơi , lì ở đó chịu nhường. Trong tình huống , Đỗ Khanh thể căng thêm nữa, chỉ đành ấm ức.
Tống Gia Thành vòng qua bà dì, vỗ nhẹ vai Đỗ Khanh, lắc đầu ý bảo một lát cũng .
Đỗ Khanh mỉm xin , nhỏ giọng an ủi: “Anh chịu khó một chút nhé, sắp đến nơi .”
Nói xong, Đỗ Khanh nghiêng đầu lườm nguýt bà dì đang giả bộ ngủ một cái, đồng thời âm thầm quyết định: Lát nữa khi về, nhất định thuê xe hoặc bắt taxi, xe buýt nữa.
Cũng vì cánh tay thương, nếu cô tự lái xe, căn bản chịu đựng sự khó chịu .
Xe buýt đến trạm cuối cùng, bà dì bên cạnh Đỗ Khanh đang giả vờ ngủ cũng mở mắt.
Xe dừng , Đỗ Khanh liếc mắt qua, thấy đối phương dậy chen chúc ngoài.
Đỗ Khanh tiến lên, cố tình giả vờ lơ đãng va chạm đầu gối bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-46-di-xe-buyt-3.html.]
“Ôi, cháu xin , cháu vững.” Sợ bà tin, Đỗ Khanh còn chỉ cánh tay đang băng bó của .
Không ngờ Đỗ Khanh cố tình gây sự, bà dì tức đến thở phì phì, lập tức lao tới đ.á.n.h cô.
Tống Gia Thành thấy thế vội vàng phía Đỗ Khanh. Hầu như tốn bao nhiêu sức lực, chế trụ hai cánh tay đang múa may lung tung của bà .
“Vị phu nhân , bằng hữu của xin . Cô quả thật cố ý, bà cần lớn chuyện như .”
Từ góc độ của Tống Gia Thành , đúng là lúc Đỗ Khanh dậy cẩn thận lảo đảo một chút mới đụng bà .
Bà dì kêu la Đỗ Khanh cố ý, nhưng vì chuyện bà tranh chỗ , cũng ai chuyện giúp bà. Mọi xe đều giúp Tống Gia Thành.
So với vẻ mặt dữ tợn, hung thần ác sát của bà dì, Tống Gia Thành bên cạnh, dáng vẻ tuấn, khí chất nho nhã lễ độ.
Mặc dù cách Tống Gia Thành chuyện kỳ quặc, cứ như mấy nhân vật phim cổ trang bước , nhưng trong thế giới trọng hình thức , sẽ bênh vực ai thì cần .
Mặc dù quá trình vui vẻ gì, nhưng cuối cùng cũng thể ‘trả đũa’ một vố nho nhỏ, trong lòng Đỗ Khanh cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Thông thường, Đỗ Khanh sống phần lớn thời gian ở thành phố Vân, chỉ dịp Tết hoặc lễ lớn mới về quê vài ngày.
Số Đỗ Khanh tới thị trấn cũng nhiều lắm. Hơn nữa, những năm gần đây nơi phát triển nhanh chóng, cơ sở hạ tầng đổi nhiều.
Hôm nay đúng ngày họp chợ, tuy giữa trưa, nhưng thị trấn vẫn còn khá nhiều .
Đỗ Khanh nghĩ buổi sáng Tống Gia Thành ăn nhiều lắm, hiện tại cũng sắp tới giữa trưa, bọn họ liền ăn cơm trưa , ăn xong chậm rãi dạo phố.
Tống Gia Thành là quý công tử thời cổ đại, hầu như nếm qua tất cả các món ăn trân quý. Để cái dày của vị thiếu gia "tổn thương", Đỗ Khanh quyết định dẫn ăn lẩu.
Hai tìm một tiệm lẩu buôn bán tồi.