Chồng Ta Xuyên Từ Cổ Đại Đến - Chương 47: Ăn Lẩu

Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:37:53
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ở Quốc công phủ, Đỗ Khanh từng thấy món nào ớt, vì cô gọi một nồi lẩu uyên ương hai ngăn. Cô là " cay vui", tuy rằng hiện tại thương thích hợp ăn món quá cay, nhưng cô cũng ăn một chút vị cay.

 

Theo quan điểm của Đỗ Khanh, lẩu nhất định vị cay, cô thật sự thể chịu đựng nước lẩu cay nhạt nhẽo.

 

Tống Gia Thành đối với món ăn tên là lẩu mà Đỗ Khanh miêu tả, cảm thấy hứng thú.

 

Khi ở Quốc công phủ ăn cơm, đều gã sai vặt chia thức ăn. Hạ nhân Quốc công phủ huấn luyện kỹ càng, thường thường chỉ cần dùng một ánh mắt, gã sai vặt thể ngay lập tức gắp món tới trong bát.

 

Món ăn cần tự nấu, theo Tống Gia Thành xác thật mới lạ.

 

Giữa trưa, quán lẩu khá vắng khách. Đỗ Khanh gọi món xong, ông chủ nhanh chóng mang nồi lẩu và các loại đồ nhúng .

 

Cô bật lửa lên, cho bộ đĩa tiết vịt nồi.

 

Bất quá cô cũng công bằng, chia đều cho hai bên nước lẩu, mỗi bên một nửa.

 

Đỗ Khanh là thích động tay động chân, khi cho tiết vịt nồi, cô tất bật pha nước chấm cho Tống Gia Thành và cả .

 

Tống Gia Thành cánh tay thương của cô cứ bận rộn tới lui, trong lòng vô cùng băn khoăn.

 

tất cả thứ ở đây đều vô cùng xa lạ với , lòng giúp, nhưng bắt đầu từ . Cuối cùng, chỉ cạnh Đỗ Khanh, thấy cô pha xong gia vị liền vội vàng cầm lấy hai cái chén khỏi tay cô.

 

Đỗ Khanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh cứ , mấy thứ nhẹ hều, nặng.”

 

Trong lòng Tống Gia Thành vẫn còn áy náy về chuyện xe buýt . Anh đường đường là một đại nam nhân, để Đỗ Khanh mặt đủ kỳ lạ, giờ càng thể để cô đang thương còn chăm sóc .

 

Nhìn ánh mắt lo lắng của Tống Gia Thành, lời Đỗ Khanh định cãi liền nghẹn ở cổ họng.

 

Sau đó, Đỗ Khanh như thể đả thông tư tưởng, thản nhiên tiếp nhận sự quan tâm từ Tống Gia Thành.

 

Tống Gia Thành thông minh, năng lực học tập tệ. Anh Đỗ Khanh nhúng lẩu một , liền nắm bắt tinh túy của cách ăn.

 

Bữa lẩu Đỗ Khanh ăn cực kỳ thư thái. Cô ăn gì, chỉ cần cất lời, Tống Gia Thành sẽ lập tức nhúng chín, gắp chén cho cô.

 

Nhìn Tống Gia Thành chỉ lo gắp cho cô mà chẳng mấy quan tâm bản ăn bao nhiêu miếng, trong lòng Đỗ Khanh bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-47-an-lau.html.]

 

Ăn xong bữa trưa, Đỗ Khanh quét mã thanh toán. Tống Gia Thành động tác của cô, ánh mắt đăm chiêu chằm chằm chiếc di động trong tay cô.

 

Suốt dọc đường , Tống Gia Thành hiểu rõ: những ô cửa sổ lưu ly trong suốt ở nhà Đỗ Khanh chỉ là đồ vật tầm thường ở thế giới . Đến cả chiếc xe buýt họ cũng cửa sổ lưu ly.

 

Đỗ Khanh gọi đó là thủy tinh công nghiệp, cực kỳ rắn chắc, dễ vỡ như lưu ly.

 

Những thứ ở thế giới hiện đại là đồ vật cực kỳ phổ thông, nhưng nếu đặt ở Khánh triều thì là bảo bối giá trị liên thành.

 

Nhớ lời Đỗ Khanh rằng chỉ cần đặt đồ vật lên chiếc giường gỗ là thể mang theo khi xuyên , Tống Gia Thành lập tức nảy một ý tưởng.

 

Ở chung lâu như , Tống Gia Thành tự cho rằng hiểu rõ Đỗ Khanh. những món trang sức, vải vóc quý giá mà mẫu tặng, chắc chắn cô sẽ nhận.

 

Xét thấy điều kiện kinh tế của Đỗ Khanh ở thế giới , lẽ họ thể tận dụng chiếc giường gỗ để cải thiện cuộc sống của cô một chút.

 

Đương nhiên, chuyện đều chờ khi họ bán xong kim nguyên bảo mới tính.

 

May mà Đỗ Khanh những suy nghĩ trong lòng Tống Gia Thành, nếu cô sẽ tức đến phát điên.

 

Cô thật sự hề nghèo ? Kể cả bán kim nguyên bảo, cô cũng thiếu vài trăm ngàn để mua mấy món đồ linh tinh!

 

Vừa rời khỏi tiệm lẩu, Tống Gia Thành thúc giục Đỗ Khanh đổi kim nguyên bảo thành tiền mặt.

 

Đỗ Khanh từng mua bán thứ bao giờ. Mà cũng , hai thỏi kim nguyên bảo cũng tính là đồ cổ chứ.

 

Tuy Khánh triều của Tống Gia Thành là triều đại mà Đỗ Khanh quen thuộc, nhưng kim nguyên bảo chắc chắn là vật phẩm cổ đại.

 

Đỗ Khanh lấy điện thoại tra cứu một lúc, cuối cùng sang hỏi Tống Gia Thành: “Chúng hai lựa chọn: Một là đến tiệm thu mua vàng, hai là thẳng lên thành phố, tìm cửa hàng đồ cổ để giám định. Bán cho tiệm vàng sẽ giá thấp hơn một chút, nhưng thời gian giám định ở cửa hàng đồ cổ thể lâu hơn.”

 

Bởi vì gần đây giá vàng tăng cao, dù thỏi vàng là đồ cổ thì giá thu mua cũng chênh lệch quá nhiều so với bán cho tiệm vàng. Tống Gia Thành quyết định ngay: “Bán cho tiệm vàng .”

 

Thành phố cách nơi khá xa, còn tốn thời gian giám định, tối nay trở về , thể chờ đợi lâu ở đây.

 

Tống Gia Thành , Đỗ Khanh tự nhiên cũng ý kiến gì.

 

 

Loading...