Về cổ đại (2)
Sáng sớm hôm , cả Đỗ Khanh và Tống Gia Thành đều tiếng kêu la của Tống Hải đ.á.n.h thức.
Tống Hải sạp giường, dụi mắt thể tin . Thấy công tử nhà vẫn lành lặn cạnh giường, Tống Hải mạnh mẽ nhéo đùi .
Xác định mơ, Tống Hải gân cổ lên ồn ào: “Công tử ơi là công tử, cả ngày cả đêm ngài ? Ngài dọa c.h.ế.t tiểu nhân !”
“Ngài trong thời gian , Phu nhân và Quốc công đều lo lắng đến c.h.ế.t, chỉ sợ ngài, chỉ sợ ngài……” Tống Hải tự động nuốt những lời tiếp theo bụng.
Hiện tại công tử của họ đang bình an giường, những lời khác gì đang nguyền rủa công tử .
Trời mới , suốt một ngày qua Tống Hải trải qua những gì? Sáng hôm qua, theo thói quen, Tống Hải đến hầu hạ công tử rời giường rửa mặt, khi Tống Gia Thành theo Đỗ Khanh xuyên đến thời hiện đại.
khi Tống Hải đẩy cửa bước , trong phòng những thấy Đỗ Khanh, ngay cả Tống Gia Thành cũng biến mất, giống như bốc khí. Tống Hải cũng chút ít về lai lịch của Đỗ Khanh.
Lập tức, vỗ đùi suy sụp. E rằng Đỗ Khanh thật sự là yêu quái sơn dã, công tử đáng thương của họ chắc chắn nàng bắt để hút âm bổ dương .
Chân Tống Hải lập tức mềm nhũn. vì sự việc còn xác định, dám kể chuyện với Phu nhân, chỉ thể hoảng loạn chạy tìm Tần thị báo cáo về việc Tống Gia Thành mất tích.
Quốc công phủ canh phòng nghiêm ngặt như , mà một sống sờ sờ biến mất dấu vết. Cô nương Đỗ Khanh cũng thấy .
Tần thị chi tiết bên trong, ban ngày vẫn thấy sốt ruột, bà nghĩ lẽ con trai còn trẻ phong lưu, tránh mặt hạ nhân trong phủ, đưa trong lòng ngoài chơi.
Thấy chuyện cưới hỏi của con trai tiến triển, trong lòng Tần thị thầm mừng rỡ.
đợi đến tối mà Tống Gia Thành và Đỗ Khanh vẫn trở về phủ, Tần thị mới nhận điều . Con trai bà là tùy tiện bậy, theo bản tính của , hẳn là sẽ loại chuyện .
Hiện tại và Đỗ Khanh đều mất tích, chuyện đầu tiên Tần thị nghĩ đến chính là—— xảy chuyện .
Con trai và con dâu tương lai còn bước qua cửa, khả năng lớn là kẻ gian bắt . Chuyện khiến Tần thị yên. Bà lập tức sai nha môn báo án.
Tần thị nghĩ kỹ, nếu tối nay vẫn tìm con trai và Đỗ Khanh, sáng mai bà sẽ cung gặp Hoàng hậu. Hoàng hậu thể cầu xin Hoàng thượng xuất động cấm quân tìm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-54.html.]
Tần thị rõ Tống Gia Thành thông minh, nhạy bén, kể cả khi rơi tay kẻ , chỉ cần còn tỉnh táo, sẽ cách hành động và tìm kiếm sự giúp đỡ. Không thể , Tần thị vô cùng hiểu con trai , sự sắp xếp của bà cũng gì sai sót.
Chỉ một chuyện bà bao giờ nghĩ tới, đó chính là —— Tống Gia Thành sẽ tự trở về.
Tống Gia Thành day day huyệt Thái Dương đang giật thình thịch, giơ tay hiệu Tống Hải dừng , ý bảo im lặng. Cái giọng bô bô ồn ào đau hết cả đầu.
Tống Hải quỳ gối mặt Tống Gia Thành, lau nước mắt nước mũi kể lể việc lo lắng sợ hãi thế nào suốt cả ngày đêm qua.
“Nếu công tử xảy bất trắc, tất cả hạ nhân trong Nghênh Phong viện chúng sẽ một ai sống sót.” Rốt cuộc Phu nhân Tần thị cũng chỉ một mụn con trai thôi.
Tống Gia Thành biến mất một cách âm thầm, để dấu vết. Nếu ngộ nhỡ xảy chuyện gì, Tần thị chắc chắn sẽ giận cá c.h.é.m thớt những hạ nhân trong viện .
Ngay cả các hộ vệ trong phủ, e rằng cũng vạ lây.
Thấy Tống Gia Thành bình an vô sự trở về, Tống Hải cuối cùng cũng trút tảng đá nặng trong lòng.
Nghe Tống Hải trình bày xong xuôi với giọng điệu đầy nước mắt, Tống Gia Thành và Đỗ Khanh trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu ý nhưng lên tiếng.
Tống Gia Thành đầu vẫy tay hiệu cho Tống Hải: “Giờ về , chuyện gì . Ta đói bụng, ngươi mau cho dọn bữa sáng lên, nhớ kỹ, chuẩn hai phần.”
Tống Hải vui sướng gật đầu lia lịa: “Nô tài ngay đây ạ, để nô tài gọi hầu hạ công tử rửa mặt.”
Chờ Tống Hải rời , Tống Gia Thành mới hạ giọng với Đỗ Khanh: “Xem chúng lầm .”
“Chúng xuyên , nhưng thời gian ở thế giới cũ cũng hề yên.”
“Dựa theo lời Tống Hải, lẽ chỉ duy nhất ngày đầu tiên chúng xuyên thì thời gian mới tạm dừng. Sau đó, nó trôi bình thường.”
Đỗ Khanh bĩu môi : “ bảo , đời nào chuyện đến mức đó.”
Nếu thời gian dừng , cô và Tống Gia Thành chỉ cần lợi dụng khe hở để luân chuyển giữa hai thế giới, chẳng bọn họ thể sống thọ hơn thường nhiều năm .
Cho nên chuyện phát triển như hiện tại, vẫn trong phạm vi chấp nhận của Đỗ Khanh.