Tài xế rằng, những nhà bệnh nhân thiếu lý trí như thế chỉ là ít; đất nước đông dân, đa bệnh nhân bình thường vẫn luôn dành sự kính trọng cho bác sĩ.
Những lời chân thành đó giúp Đỗ Khanh, vẫn còn uể oải từ sáng, thấy tâm trạng khá hơn nhiều.
Nhận thấy tay cô thương tiện xách đồ, tài xế còn nhiệt tình đề nghị giúp cô mang lên lầu. Đỗ Khanh nghĩ cha sắp đến, liền khéo léo từ chối ý của , chỉ nhờ giúp đỡ mang đồ đến cửa chung cư.
Rất nhanh, bà Cam Mạn Mai cùng chồng là ông Đỗ Hùng Hoa đến chung cư. Đỗ xe xong, hai lập tức bước nhanh về phía Đỗ Khanh, đ.á.n.h giá con gái từ đầu đến chân một lượt. Sau khi xác định thương thế của cô quá nghiêm trọng, hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đến đây, bà Cam Mạn Mai vẫn luôn suy nghĩ về những tin tức xung đột trong bệnh viện bà từng xem , tự chủ mà nghĩ con gái cũng giống mấy bác sĩ trong tin tức đó. Bà lo lắng yên suốt quãng đường, chỉ sợ con gái vì an ủi cha mà cố tình giấu nhẹm tình hình vết thương.
Giờ đây thấy con gái, ngoại trừ cánh tay quấn băng thể thấy rõ bên trong, quả thực vết thương rõ ràng nào khác, Cam Mạn Mai mới thật sự yên lòng.
Trong khi vợ kéo con gái hỏi han đủ điều, ông Đỗ Hùng Hoa lặng lẽ nhặt mấy túi đồ đất lên xách.
Dù cửa chung cư cũng chỗ chuyện, đến nhiều, Đỗ Khanh liền kéo cha trở về nhà.
Hiện tại Đỗ Khanh đang sống trong một căn hộ một phòng ngủ, căn nhà cô vay tiền mua từ năm ngoái, và vẫn đang trả góp hằng tháng. Hồi mua nhà, Đỗ Khanh từ chối thẳng thừng đề nghị hỗ trợ tài chính của cha để mua một căn lớn hơn, mà kiên quyết chọn mua căn hộ một phòng ngủ .
Tuy phòng nhỏ, nhưng với một cô thì quá đủ. Hơn nữa, do đặc thù công việc khiến cô quen với việc ngày đêm đảo lộn, nếu ở một trong căn nhà quá lớn, cô còn cảm thấy quen.
Từ nhỏ Đỗ Khanh là chủ kiến, một khi cô quyết định thì về cơ bản ông Đỗ Hùng Hoa và bà Cam Mạn Mai sẽ phản đối.
Hiện tại, cứ mỗi tháng bà Cam Mạn Mai qua thăm cô hai, ba , chủ yếu là để dọn dẹp và nấu cơm tẩm bổ cho con gái.
Hai ông bà xót con gái việc vất vả nên luôn chăm sóc cuộc sống của cô chu đáo hơn. Nếu nhà họ cách bệnh viện quá xa, khiến việc Đỗ Khanh tan tầm đều bất tiện, thì lẽ họ bắt cô ở nhà để tiện bề chăm sóc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-6-cha-me-toi.html.]
Vừa bước nhà, Cam Mạn Mai thấy sắc mặt trắng bệch của con gái, lòng bà đau như cắt.
Bà lập tức nhờ chồng mua gà về, hầm ngay một nồi canh gà tẩm bổ cho con gái.
Ông Đỗ Hùng Hoa vợ , liền xỏ giày định cửa. Cam Mạn Mai yên tâm, cảm thấy chồng phân biệt là gà quê, là gà công nghiệp, nên bà quyết định tự mua thì hơn.
Chợ bán gà quê khá xa, mà Cam Mạn Mai lái xe, thế nên Đỗ Hùng Hoa đành kiêm luôn tài xế đưa vợ .
Tiễn cha cửa, Đỗ Khanh thẫn thờ trong phòng khách một lát, gì. Cô quyết định lấy gói t.h.u.ố.c mang từ bệnh viện về, tự băng và băng bó vết thương.
Sống hai mươi mấy năm, Đỗ Khanh thương đến hai . Vết thương lớn cánh tay lúc khiến cô đau đến mức c.ắ.n răng, mồ hôi lạnh toát trán.
Đỗ Khanh thầm may mắn rằng cha mua đồ ăn. Nếu để họ thấy miệng vết thương , chắc chắn họ sẽ đau lòng đến mức chịu nổi.
Buổi tối Cam Mạn Mai dọn một bàn thức ăn thanh đạm. Lúc dùng cơm, bà bệnh viện cho con gái nghỉ dài hạn, bà nghĩ nhiều, chỉ thấy vui vẻ vì cuối cùng Đỗ Khanh cũng thời gian nghỉ ngơi dài bao ngày vất vả.
Nghe cô than thở gì trong thời gian , Cam Mạn Mai lập tức đề nghị: “Theo thấy con nên về quê , quê phong cảnh , thích hợp để tịnh dưỡng vết thương. Vả , sắp tới ngày giỗ bà ngoại con , lúc con về thắp hương.”
Đỗ Khanh gật đầu, trong lòng cũng về, điều...
“Tốt thì , nhưng cha tới thứ Hai vẫn , thời giờ trở về?”
Cam Mạn Mai và Đỗ Hùng Hoa đều việc tại cơ quan nhà nước, cả hai vẫn tới tuổi nghỉ hưu. Hôm nay là thứ Bảy, thứ Hai họ đều trở về việc, thời gian về quê cúng giỗ cho bà ngoại?
“Cha sẽ đưa con về, Chủ Nhật bọn sẽ lái xe trở về thành phố. Con cứ ở quê thêm mấy ngày, chờ tới ngày giỗ bà ngoại thì con giúp cha đốt thêm chút tiền giấy. Mấy năm khu vực khai phá thành khu du lịch sinh thái , ít địa điểm tham quan mới lạ, con cứ thăm thú thư giãn cho khuây khỏa.”
---