Hiện đại là Quốc công phủ, ăn gì thì tự ngoài mua, gì chuyện mang bữa sáng dâng tận phòng.
mà Đỗ Khanh hề , lúc cô xoay đóng cửa phòng, Tống Gia Thành thoạt còn đang ngủ say, chậm rãi mở mắt.
Kỳ thực, Tống Gia Thành tỉnh dậy Đỗ Khanh, chỉ là dám nhúc nhích.
Một là đ.á.n.h thức Đỗ Khanh, hai là buông tay cô .
Trước khi Đỗ Khanh tỉnh , Tống Gia Thành vẫn luôn lẳng lặng mà cô.
Nếu mí mắt cô giật giật báo hiệu cô sắp tỉnh, lẽ kịp nhắm mắt giả bộ ngủ.
Nghe thấy tiếng nước máy róc rách trong sân, Tống Gia Thành vội vươn tay kéo chăn trùm kín đầu. Anh "hò hét" tiếng động trong chăn một lúc lâu, đó mới thò đầu , hít một thật sâu.
Thời điểm Đỗ Khanh mang theo bữa sáng trở về, Tống Gia Thành trong sân đ.á.n.h răng.
Bốn mắt hai vô tình chạm , cả hai đều vội vàng cúi gằm mặt xuống.
Không khí trong sân nhà một nữa trở nên khó xử.
Cuối cùng, Đỗ Khanh đành lảng tránh, cúi đầu chăm chú "nghiên cứu" phiến đá lát sân chân.
Tống Gia Thành cũng vội vàng rửa mặt.
Đặt bàn chải chỗ cũ, Tống Gia Thành đến mặt Đỗ Khanh, vươn tay nhận lấy bữa sáng trong tay cô.
Đỗ Khanh cũng vội điều chỉnh cảm xúc của bản , tìm đề tài để : “ mua bắp luộc, là bắp ông chủ tự trồng. Ban đầu ông định giữ cho con trai ăn, nhưng con dâu chê, liền luộc lên bán. Hương vị chắc chắn ngon…”
Đỗ Khanh lải nhải kể mấy chuyện vụn vặt của ông chủ bán bữa sáng, cốt là để dịu khí căng thẳng.
Tống Gia Thành cô khó xử, đành mở lời phụ họa một cách gượng gạo: “Bắp non đúng là hương vị ngon.”
Nghe Tống Gia Thành , lời Đỗ Khanh vốn định thốt liền mắc kẹt. Cô thể tin tưởng hỏi: “Bên chỗ các cũng bắp ?”
Tống Gia Thành gật gật đầu, hiểu cô kinh ngạc như : “Tất nhiên, nhưng ở Khánh triều bây giờ là mùa bắp. Còn chờ thêm nửa tháng nữa. Các thôn trang của Quốc công phủ trồng ít bắp, món canh sườn nấu bắp của Đầu bếp Chu thì đúng là tuyệt đỉnh, thơm ngọt, thích món canh . Có cơ hội cô nhất định nếm thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-ta-xuyen-tu-co-dai-den/chuong-70-khac-biet.html.]
Hiện tại trọng điểm chú ý của Đỗ Khanh là món canh sườn nấu bắp, mặc dù vẻ hấp dẫn.
“ thật sự là hiểu rốt cuộc Khánh triều là tình huống thế nào.”
Nói tới đây, Đỗ Khanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện —— vị họa gia tên Ngô Đạo Tử, cô còn kịp tìm hiểu đây.
Đỗ Khanh vội vàng trở phòng, tìm di động giường để cắm sạc.
Vừa khởi động máy, cô thấy hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Cam Mạn Mai gọi đến từ tối qua.
Đỗ Khanh chỉ thể tạm thời để chuyện Ngô Đạo Tử sang một bên, sang gọi điện thoại cho Cam Mạn Mai.
Cuộc gọi kết nối, Đỗ Khanh nhanh chóng bịa một lý do, rằng tối qua cô ngủ quá sớm, điện thoại bật chuông nên máy. Sáng nay tỉnh dậy thấy cuộc gọi nhỡ liền gọi ngay.
Cam Mạn Mai ngẩng đầu đồng hồ treo tường, lúc là 9 giờ sáng. Bà gọi cho Đỗ Khanh từ 10 giờ tối hôm qua. Nói cách khác — con gái bà ngủ liền 11 tiếng ư?
Cam Mạn Mai định bụng nhắc nhở Đỗ Khanh rằng ngủ quá giấc , nhưng nghĩ — hiện tại cô con gái mới thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, ngủ nướng một chút cũng chẳng .
Vì Cam Mạn Mai đang ở cơ quan nên nhiều thời gian trò chuyện với Đỗ Khanh. Bà hỏi han sức khỏe cô vài câu, vội vã thông báo cuối tuần cả nhà sẽ về thăm cô, đó lập tức kết thúc cuộc gọi.
Cam Mạn Mai định về quê thăm Đỗ Khanh, nhưng thực Đỗ Khanh cũng đang kế hoạch nhờ cha chở cô về thành phố Vân. Quê tuy phong cảnh , nhưng quá nhỏ, cuộc sống tiện nghi và nhanh chóng như ở thành phố Vân.
Vết thương cánh tay cô còn đáng ngại, phong cảnh ở quê cũng thăm thú hết . Cuối tuần cô và Tống Gia Thành thể nhân tiện nhờ xe cha về thành phố Vân luôn.
Ở thành phố Vân chắc chắn ít bác sĩ tâm lý uy tín. Tống Gia Thành căn cước công dân nên thể mua vé xe lửa, đến thành phố Vân thì chỉ thể xe riêng mà thôi.
Nhân cơ hội , cô cũng thẳng thắn kể chuyện Tống Gia Thành cho cha . Quan trọng hơn, khi kể hết chuyện, nếu cô về cổ đại, ít nhất cha ở đây sẽ lo lắng mà báo cảnh sát vì thấy cô nữa.
Trong lúc Đỗ Khanh chuyện điện thoại với Cam Mạn Mai, Tống Gia Thành xoay phòng bếp. Anh định lấy hai chiếc đĩa sạch để bày bữa sáng.
cầm đĩa, còn kịp bước khỏi phòng bếp, thấy một tiếng hét chói tai của Đỗ Khanh vọng từ phòng. Anh giật đến suýt đ.á.n.h rơi chiếc đĩa tay.
Cho rằng Đỗ Khanh gặp nguy hiểm, Tống Gia Thành lập tức sải bước lớn, lao nhanh phòng.
---