05
Khoảng thời gian sau khi trở về nhà, mẹ và em dâu thay phiên nhau trông nom Niệm Niệm, còn em trai với ba thì bận rộn trong bếp nấu cho tôi các món ăn dinh dưỡng để bồi bổ cơ thể. Tôi lúc này mới thực sự được sống như lời mẹ chồng và chị chồng từng mỉa mai – ngoài ăn thì chỉ có ngủ.
Em dâu sợ tôi vì chuyện bên nhà chồng mà buồn bực ảnh hưởng sức khỏe, nên thường xuyên trò chuyện với tôi, dẫn cháu gái đến chơi cho tôi vui, còn bảo tôi việc quan trọng nhất lúc này là dưỡng tốt thân thể, giữ tâm trạng thoải mái.
Điều này khiến tôi không khỏi cảm khái – cũng là phụ nữ không có quan hệ m.á.u mủ, sao em dâu lại dịu dàng còn chị chồng thì lại đột nhiên sinh ra ác cảm với tôi?
Tôi phát hiện chị chồng ghét tôi là bởi có một lần tình cờ mở điện thoại Trần Hạo thì thấy một nhóm chat có tên là “Một nhà yêu thương”, người tạo nhóm là chị dâu, thành viên trong nhóm gồm có mẹ chồng và Trần Hạo.
Trong đoạn chat, mẹ chồng thỉnh thoảng chuyển tiền mừng tuổi cho chị chồng, nói là để mua máy chơi game mới cho cháu trai lớn. Còn bà ta lúc bình thường thấy tôi mua đồ cho Niệm Niệm thì lại mắng tôi không biết tiết kiệm – quả thực là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau.
Tôi hỏi Trần Hạo về nhóm chat đó, anh ta chỉ qua loa trả lời:
“Chị anh nói em đâu phải người nhà họ Trần, với lại có gì cần nói thì nhắn riêng là được, đâu cần vào nhóm làm gì.”
Tôi lập tức đá cả anh ta lẫn mẹ chồng ra khỏi nhóm chat của nhà tôi. Sau khi biết chuyện, họ cứ ngấm ngầm ám chỉ muốn được thêm lại vào nhóm, thậm chí còn kéo tôi vào cái nhóm mà trước đây tôi không đủ tư cách tham gia để tỏ lòng thành.
Lý do thì dễ hiểu, bởi nhóm nhà tôi mỗi khi có chuyện vui, ba mẹ tôi thường phát lì xì vài ngàn để mọi người cùng giành, Trần Hạo và mẹ anh ta đã được hưởng không ít.
Nhưng bất kể họ cố gắng ra sao, tôi đều dửng dưng. Trần Hạo thấy tôi không mềm không cứng thì giận dữ nói tôi nhỏ nhen ích kỷ.
Chị chồng sau khi biết chuyện liền chạy đến khu dân cư nơi tôi ở tung tin đồn rằng tôi ở nhà ngược đãi em trai và mẹ anh ta, khiến một số cư dân không thân quen thấy tôi ra ngoài thì chỉ trỏ sau lưng.
“Bác ơi!” – tiếng cháu gái gọi ngọt ngào kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-tat-toi-mot-cai-khi-toi-dang-o-cu/chuong-4.html.]
Cháu cầm bức tranh chân dung cả nhà tự vẽ, vừa chỉ vừa đọc: “Đây là bà nội, đây là ông nội... người cuối cùng đứng dưới ánh nắng là bác, vì con hy vọng bác cũng cười tươi như trong tranh ạ.”
Mắt tôi lập tức đỏ hoe, dịu dàng xoa đầu cháu.
Chợt nhớ trước đó Trần Hạo từng nói cháu trai gần đây muốn tham gia lớp học hè của một họa sĩ nổi tiếng – thầy Thẩm. Trùng hợp thầy Thẩm lại là bạn thân cấp ba của tôi.
Tôi nhẹ nhàng hỏi cháu gái:
“Tiểu Điềm có muốn học thêm nhiều kiến thức về vẽ không? Sau này có thể vẽ ra thật nhiều thứ con muốn!”
Đôi mắt con bé long lanh, không giấu nổi sự vui mừng, gật đầu liên tục.
Tôi hài lòng mỉm cười, rút điện thoại ra gọi cho thầy Thẩm, xin một suất học cho con bé.
06
Hôm đó, tôi thấy chị chồng đăng một tấm ảnh có chữ ký của thầy Thẩm, còn kèm theo dòng trạng thái lên mặt:
[Không hổ là con trai tôi, được thầy Thẩm ưu ái thu nhận làm đại đệ tử, còn được nghe giảng miễn phí.]
Tôi từng xem qua tranh của thằng bé đó – vẽ con gà chẳng ra gà, vịt chẳng ra vịt, còn tệ hơn cả mấy đứa trẻ mẫu giáo, làm sao lọt vào mắt thầy Thẩm được chứ.
Không biết chị chồng nghe ngóng từ đâu mà biết cháu gái tôi cũng tham gia lớp học của thầy Thẩm, liền gửi tin nhắn đến:
[Không ngờ cháu gái cô cũng học lớp của thầy Thẩm, chắc đút lót không ít nhỉ?]
[Thầy Thẩm chắc vì kiếm tiền mới nhận cháu cô thôi, còn con trai tôi là dựa vào thực lực, sau này chắc chắn sẽ được trọng dụng, không như kiểu đưa tiền rồi sớm muộn cũng bị đuổi đi.]