Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-01-31 14:35:06
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lương Hanh: "Mọi ăn cả ."
Lương Hanh xong, bác Tôn đầu cô: “Thi Hảo, trong xe đồ ăn vặt đó. Cô mà đói bụng thì cứ với nhé.”
Thi Hảo cố gắng khiến vẻ mặt tự nhiên, cô đáp : "Vâng ạ."
Thi Hảo và Lương Hanh chuyện phiếm, cả chuyến Lương Tây Kinh đều im lặng.
Cho đến lúc Lương Hanh hỏi một câu: "Sao cháu chào thư ký Thi thế?"
Lúc Lương Tây Kinh mới ngẩng đầu lên. Anh liếc cô một cái.
Ánh mắt hai chạm , Thi Hảo nhanh chóng né : "Tổng giám đốc Lương."
Lương Tây Kinh thái độ xa cách của Thi Hảo, sắc mặt nghiêm : "Ừm."
Lương Tây Kinh chuyển ánh mắt đang Thi Hảo bên ngoài cửa sổ: "Thư ký Thi cứ tự nhiên. Hôm nay là ngày việc."
Thi Hảo câu đó thì hít sâu một , cô gật đầu đáp .
Cho dù là , tinh thần căng thẳng của Thi Hảo vẫn hề thả lỏng suốt con đường đến trại trẻ mồ côi.
Trại trẻ mồ côi ở khá xa so với nơi mà Thi Hảo ở và nhà của nhà họ Lương.
Sau khi chạy hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì họ cũng tới.
Trại trẻ mồ côi là nơi mà Thi Hảo quen thuộc. Sau khi xuống xe và thấy viện trưởng, thấy các em trai và em gái nhỏ là cô mới thả lỏng đôi chút.
Viện trưởng và Lương Hanh cùng đến văn phòng, Lương Tây Kinh và tài xế phụ trách dỡ đồ trong xe sân.
Bởi vì đến trại trẻ mồ côi cho nên tất nhiên Lương Hanh cũng cho chuẩn ít đồ mang đến đây.
Lương Tây Kinh và tài xế dọn xong đồ mà mấy Lương Hanh vẫn còn ở trong văn phòng .
Thi Hảo cầm mấy bình nước khoáng, cô đưa lầm lượt cho hai .
Tài xế nhận lấy và với cô: “Cảm ơn thư ký Thi.”
Thi Hảo: "Nên thôi ạ."
Thi Hảo xích sang một bên, cô đưa nước cho Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh cụp mắt nhận lấy. Anh tự nhiên mở nắp bình nước, đó đưa bình nước cho cô.
“…”
Thi Hảo ngạc nhiên vài giây: “Tổng giám đốc Lương, uống .”
Động tác của Lương Tây Kinh khựng , phối hợp với cô, : “Thư ký Thi mở thì tìm chúng nhé.”
Anh nhấn mạnh bản và tài xế.
Thi Hảo: “… Vâng.”
Để tránh ở riêng với Lương Tây Kinh, Thi Hảo tùy tiện tìm đại một cái cớ, đó chơi với mấy em nhỏ.
Lương Tây Kinh bóng lưng rời của cô, nhíu mày.
Sau một lúc lâu, mấy Lương Hanh xuống từ văn phòng lầu.
Lương Hanh thấy Lương Tây Kinh một ở tàng cây, ông hỏi: “Thi Hảo ?”
Lương Tây Kinh chỉ sang một bên: "Cô ở trong ."
Lương Hanh trong đó. Thi Hảo đang ôm một bé gái, cô đang kể chuyện cổ tích.
Giọng của Thi Hảo dễ , giọng cô thuộc kiểu dịu dàng uyển chuyển, thoải mái.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa chiếu trong phòng học, dừng Thi Hảo khiến cả cô vô cùng dịu dàng.
Ánh mắt của Lương Tây Kinh thể kiềm chế mà dừng cô một lúc lâu.
Thi Hảo bỗng nhận sự xuất hiện của họ, cô ngước mắt lên: “Chủ tịch.”
Lương Hanh dịu dàng, ông bước gần cô: “Cháu cứ tiếp tục , đừng quan tâm đến tụi ông.”
Thi Hảo do dự gật đầu.
Lương Hanh và Lương Tây Kinh nán lâu trong phòng học. Họ quanh đây sang nơi khác.
Trại trẻ mồ côi một vài chỗ cần sửa sang . Lương Hanh khắp nơi, bảo bác Tôn ghi chép .
Sau khi họ xem xong thì cũng đến giờ cơm trưa.
Mỗi tới trại trẻ mồ côi, Lương Hanh đều sẽ ở đây cùng ăn một bữa cơm với các bạn nhỏ. Hôm nay cũng ngoại lệ.
Thi Hảo theo phía bọn họ.
Cô định ăn nhiều đồ ăn, cô đang suy nghĩ nên chung với các bạn nhỏ thì Lương Hanh bỗng gọi cô một tiếng: “Thi Hảo.”
Thi Hảo đầu .
Lương Hanh vẫy tay với cô: “Tới đây, cháu bên .”
Bước chân của Thi Hảo khựng . Cô nín thở vài giây mới bình tĩnh đến gần. Cô bước đến bên cạnh Lương Hanh và xuống.
Người đối diện với Lương Hanh là Lương Tây Kinh.
Bữa cơm là bữa cơm mà Thi Hảo ăn một cách dày vò nhất.
Thi Hảo chắc Lương Hanh ý gì. Ông cụ nhận chuyện giữa cô và Lương Tây Kinh , là… Ông hề nghĩ về phương diện ?
Thi Hảo miên man suy nghĩ, ăn đến thất thần.
Sau khi ăn cơm xong, các bạn nhỏ cũng đến giờ ngủ trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-117.html.]
Lương Hanh cũng phần mỏi mệt , đoàn lái xe trở về.
Mọi vẫn ở chỗ như lúc nhưng Thi Hảo cảm thấy lưng lạnh toát, cứ như đống lửa. Rất nhiều cô mở miệng gì đó nhưng sợ gì sẽ lộ.
Lúc Thi Hảo đang bối rối thì màn hình điện thoại của cô sáng lên. Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho cô.
Lương Tây Kinh: [Em cứ thả lỏng , ông nội .]
Thi Hảo ngẩn . Cô mím chặt khoé môi tắt màn hình điện thoại, trả lời .
Ba giờ chiều, xe dừng cổng khu dân cư mà Thi Hảo ở.
Thi Hảo lời tạm biệt với mấy Lương Hanh, đó cô xuống xe về nhà.
Lương Hanh bóng lưng rời của Thi Hảo : “Đi thôi, chúng cũng về thôi.”
Bầu khí trong xe vẫn yên tĩnh như cũ.
Lương Tây Kinh lên tiếng mà Lương Hanh cũng vẫn duy trì sự im lặng của .
Cho đến khi họ trở nhà cũ, Lương Hanh đầu về phía xuống xe cuối cùng: "Tới phòng việc với ông."
Lương Tây Kinh ông cụ lên tiếng đáp .
Lương Tây Kinh theo Lương Hanh phòng việc cá nhân, hỏi với vẻ bình thản ung dung: “Chuyện gì thế ạ?”
Lương Hanh liếc Lương Tây Kinh một cái, ông dặn dò: "Cháu cũng thấy tình huống bên trại trẻ mồ côi đó. Cái gì cần sửa thì cho sửa, cháu trông coi cho kỹ một chút.” Ông tiếp: “Đừng để bọn nhỏ chịu khổ.”
Lương Tây Kinh hiểu , ghi nhớ từng lời ông nội .
Đợi Lương Tây Kinh nhớ xong, Lương Hanh xua tay về phía , vẫn là thói quen cũ: “Cháu mau , ông nghỉ ngơi.”
Lương Tây Kinh: “…”
Anh bước khỏi phòng việc cá nhân của ông cụ trở về phòng .
Điện thoại của nhận nhiều tin nhắn Thi Hảo gửi tới.
Lương Tây Kinh xem xong gọi điện thoại cho cô.
“Alo.” Thi Hảo nhanh chóng nhận cuộc gọi: “… Có chủ tịch ?”
Lương Tây Kinh an ủi cô: “Không , em đừng lo lắng.”
Sao Thi Hảo thể lo lắng cho ? Cô hỏi dồn: “Sao hôm nay đến trại trẻ mồ côi thế?”
Mặc dù Lương Tây Kinh cũng từng đến đó cùng với họ nhưng hôm nay Thi Hảo cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Vừa về nhà cô suy nghĩ cẩn thận. Có thể là bởi vì gần đây tương tác giữa cô và Lương Tây Kinh quá nhiều, tần suất lui tới cũng khá dày. Hoặc cũng thể là cảm xúc trong lòng cô đang quấy nhiễu, nhiều “chuyện ” quá, dù cũng thể chột .
Cô sợ phát hiện.
Lương Tây Kinh Thi Hảo lo lắng, trả lời: “Sáng nay khi tỉnh dậy huyết áp của ông nội cao.”
Anh với Thi Hảo: “Vốn dĩ hôm nay để ông nội đến trại trẻ mồ côi nhưng ông viện trưởng báo cho các bạn nhỏ rằng ông sẽ đến, cho nên ông nội thể khiến các bạn nhỏ thất vọng.”
Ông cụ kiên trì đến nơi xa như nên Lương Tây Kinh cũng còn cách nào.
Cũng thế, cũng thể yên tâm cho nên mới theo qua đó.
Việc đến trại trẻ mồ côi do ông cụ sắp xếp.
Thi Hảo thế thì ngẩn ngơ: "Chủ tịch gọi thật hả?"
Lương Tây Kinh: "Không."
Trong chốc lát, Thi Hảo thả lỏng nhiều: “Vậy là .”
Nếu Lương Hanh cố tình sắp xếp Lương Tây Kinh cùng họ thì thật sự là cô sẽ kiềm chế mà nghĩ nhiều. Mặc dù hôm nay thái độ của Lương Hanh và một chuyện mà ông ở trại trẻ mồ côi cũng giống với nay nhưng cô vẫn sẽ lo lắng.
Lương Tây Kinh bất đắc dĩ: “Bây giờ em yên tâm ?”
“… Hơi .” Thi Hảo thản nhiên: “Lương Tây Kinh…”
Lương Tây Kinh: “Ừ?”
Thi Hảo hít sâu một , cô nhiều lời với .
trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên cô nên như thế nào.
Sau một lúc lâu gì, Thi Hảo thấp giọng : “Sau chúng vẫn nên chú ý một chút . Ít nhất mấy ngày việc thì đừng nên gặp riêng nữa.”
Thi Hảo sợ Lương Hanh phát hiện, cô duy trì trạng thái như năm ngoái.
là cô và Lương Tây Kinh của năm nay táo tợn hơn năm nhiều.
Lương Tây Kinh Thi Hảo như thì cũng tức giận lắm.
Anh cô lo lắng.
Lương Tây Kinh rút ánh , giọng trầm xuống: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo xoa huyệt Thái Dương đang căng chặt.
Trái tim như treo cao của cô cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.
Bỗng dưng, điện thoại của Thi Hảo rung lên thêm một nữa.
Cơ thể Thi Hảo cứng đờ, cô sợ, dám xem là ai gửi tin nhắn.
Đợi đến khi Thi Hảo khống chế cảm xúc điện thoại thì cô mới phát hiện gửi tin nhắn đến cho cô là Dương Văn Tuấn. Anh hỏi Thi Hảo xem ngày mai cô rảnh , thể ăn một bữa cơm với .
Khoảng thời gian khi trở về từ thành phố Bình, Dương Văn Tuấn vẫn luôn bận rộn.
Cho nên bữa cơm mà Thi Hảo mời ăn tất nhiên cũng gác .
Thi Hảo tin nhắn Dương Văn Tuấn nhắn tới, trong lòng cô thầm nghĩ trả nợ càng sớm càng . Cô trả lời tin nhắn cho : [Có, ngày mai chúng gặp nhé.]