Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-02-02 08:16:36
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lương Tây Kinh đến lúc Thi Hảo và Dương Văn Tuấn ăn gần xong. 

 

Trước khi đến đây, cố ý hỏi Thi Hảo rằng cần sắp xếp tài xế đến đón cô .

 

Thi Hảo hỏi ngược là cô thể trả lời cần . Lương Tây Kinh chút nghĩ ngợi với cô là thể.

 

Nếu thể thì Thi Hảo chỉ đành đồng ý.

 

Đồng thời, Lương Tây Kinh cũng tạo áp lực cho Thi Hảo. Anh lái xe đến nơi đỗ xe đối diện nhà hàng Nhật Bản dừng ở đó. Sau khi cho Thi Hảo vị trí thì cũng thúc giục cô mà chỉ lẳng lặng chờ đợi cô ở trong xe. 

 

...

 

Nhìn theo hướng mà tay của Thi Hảo đang chỉ, Dương Văn Tuấn đang đeo kính lập tức thấy một chiếc xe đang đỗ ở gốc cây cách đó xa.

 

Khoảng cách xa nên thấy rõ đang ở trong xe. 

 

Dương Văn Tuấn sững sờ vài giây đó định cảm xúc và : “Xin , .”

 

“Không .” Thi Hảo khẽ mỉm : “Cảm ơn đàn quan tâm đến em ạ.” 

 

Thi Hảo cũng là một vô ơn.

 

Dương Văn Tuấn mỉm , thoải mái phất tay: “Vậy em mau qua đó , đừng để bạn trai của em chờ lâu.”

 

Thi Hảo gật đầu: “Tạm biệt đàn ạ.”

 

Dương Văn Tuấn: “Hẹn gặp .”

 

Sau khi Thi Hảo bộ đến giao lộ và chờ đèn tín hiệu giao thông chuyển sang màu xanh lá, đó cô băng qua vạch kẻ đường dành cho bộ đến bên cạnh chiếc xe ô tô, lúc Dương Văn Tuấn mới đưa tay lên dụi hai mắt đang cảm thấy đau nhức xoay rời

 

Thực lúc đầu ý với Thi Hảo nhưng ý nghĩ dựa điều kiện Thi Hảo vẫn còn độc

 

bạn trai, nên sẽ dừng ở đây.

 

-

 

Sau khi tạm biệt Dương Văn Tuấn thì Thi Hảo đến bên cạnh xe của Lương Tây Kinh.

 

Lương Tây Kinh vẻ ông đây sẽ xuống xe, cô đưa tay lên gõ cửa sổ xe. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-128.html.]

Tấm kính của cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Thi Hảo khẽ nhíu mày: “Tổng giám đốc Lương.” 

 

Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Em lên xe .”

 

Thi Hảo ồ một tiếng để đáp . Cô lên bầu trời đêm, ánh trăng sáng vằng vặc nhưng chỉ thưa thớt một vài vì tinh tú: “Em mới ăn xong nên bây giờ cảm thấy no.”

 

Lương Tây Kinh gì cả mà chỉ lặng lẽ cô.

 

Thi Hảo nước tới: “Chúng bộ về ?”

 

Nhà hàng Nhật Bản chỉ cách nơi mà Thi Hảo đang ở ba cây

 

“...”

 

Lương Tây Kinh vẫn lên tiếng.

 

Thi Hảo : “Anh ?”

 

Lương Tây Kinh chợt thấy sự xảo quyệt lóe lên trong mắt cô, suy nghĩ một lúc : “Em bộ thì cũng thôi nhưng một điều kiện.”

 

Thi Hảo trừng mắt: “Điều kiện gì?”

 

Lương Tây Kinh: “Thứ Tư tuần cùng đến một bữa tiệc xã giao.” 

 

Thi Hảo kinh ngạc , ánh mắt tràn ngập vẻ hoài nghi: “Trợ lý Dương việc gì ?”

 

“Anh dẫn em .” Lương Tây Kinh .

 

Hai bọn họ liên lạc với giờ việc các ngày trong tuần. Vậy nên nếu như họ tăng ca thì đó tính là trường hợp ngoại lệ.

 

Thi Hảo đáp bằng một tiếng ồ. Cô nghĩ đến việc cuối tuần Lương Tây Kinh sẽ sang Đức công tác nên bây giờ thể ở bên cạnh nhiều thêm lúc nào lúc : “Được thôi.” 

 

Sau khi nhận câu trả lời của Thi Hảo, Lương Tây Kinh bảo vệ sĩ từ nãy đến giờ vẫn luôn núp trong bóng tối lái xe về nhà, còn thì xuống xe bộ về với Thi Hảo.

 

Đã cuối tháng Năm, nhiệt độ ban đêm cũng trở nên dễ chịu hơn. 

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh đan mười ngón tay , cùng dạo đường. Những làn gió nhè nhẹ, êm dịu lướt qua mặt họ tạo nên một cảm giác vô cùng thoải mái và yên bình. 

 

Thỉnh thoảng, Thi Hảo xuống hai bàn tay đang đan mười ngón của ngẩng đầu lên về phía . Ánh sáng dịu nhẹ của đèn đường chiếu xuống cho bóng của hai họ cứ chốc chốc chồng lên mặt đất. Xung quanh họ là tiếng xe cộ ồn ào và nhộn nhịp.

 

Hai bọn họ một đoạn, Thi Hảo chợt nảy một ý nghĩ tham lam. Cô thực sự con đường điểm kết thúc để cô và Lương Tây Kinh thể cứ nắm tay như thế , tiếp tục về phía

Loading...