Lương Tây Kinh bó tay, thèm để ý đến cô nữa.
Tuy nhiên, ngờ, sang đến ngày hôm , mang cây xanh của cô đặt trong văn phòng của .
Nghe Thi Hảo , Lương Hanh gật đầu: "Không tệ, văn phòng của nó chán ngắt, giờ thêm cây cối xanh tươi mới chút thở của con ."
Thi Hảo cũng phụ hoạ theo vài câu.
Sau khi ở trong văn phòng Lương Tây Kinh một lúc, Lương Hanh mời Thi Hảo ăn tối để cảm ơn cô giúp đỡ Lương Tây Kinh.
Nếu việc mà Thi Hảo còn hiểu ý ông thì cô cũng xứng thư ký cho Lương Tây Kinh nữa.
Đối diện với ánh mắt của Lương Hanh, Thi Hảo chậm rãi : "Vâng, thế chủ tịch ăn gì ạ? Cháu mua đồ ăn nhé?"
"Không cần." Lương Hanh từ chối, xoay ngoài: "Ông sắp xếp xong cả ."
*
Trước khi đến nơi ăn tối, Thi Hảo thể nào ngờ tới việc Lương Hanh sẽ đưa cô đến chỗ để thưởng thức bữa tối.
Sau khi xuống xe, cô ngẩng đầu lên, khẽ chớp mắt nhà hàng mặt.
"Thưa chủ tịch." Cô xoay đầu, hỏi ông tại đưa đến đây, tuy nhiên cô còn kịp thốt nên lời thấy Lương Hanh hỏi: "Cháu còn nhớ chỗ ?"
Thi Hảo nheo mắt : "Có ạ."
Nhà hàng mặt là nhà hàng đầu tiên mà Thi Hảo ăn ở thành phố Giang.
Lần đó cũng là do Lương Hanh đưa cô đến đây.
Đây là một nhà hàng bình thường, giá tiền của từng món trong thực đơn khá rẻ. Lần đầu Thi Hảo đến đây còn khá dè dặt, dám hít thở quá mạnh cũng như dám chuyện.
Ban đầu Lương Hanh định đưa cô đến một nhà hàng sang trọng nhưng ông lo cô sẽ cảm thấy quá căng thẳng. Nghĩ , ông bảo tài xế dừng xe cửa nhà hàng , đó dẫn cô .
Cách trang trí của nhà hàng khá giống với nhà hàng mà đây Thi Hảo từng đến ăn ở thị trấn, vì nên cô thể ăn một cách thoải mái.
Nghe câu trả lời của Thi Hảo, Lương Hanh : "Lâu lắm đến chỗ , hôm nay nếm thử xem hương vị đổi gì ."
Thi Hảo bình tĩnh : "Vâng thưa chủ tịch."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-147.html.]
Sau khi tìm chỗ xuống, Thi Hảo chuyện với Lương Hanh vài câu dậy nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh trong những nhà hàng nhỏ như thường khá cũ nát, nhưng cũng may là ở đây dọn dẹp khá sạch sẽ.
Đứng bồn rửa tay, Thi Hảo bản trong gương đang nhíu mày , trông cứ như là đang đánh trận với kẻ thù .
Lúc Lương Hanh gọi điện thoại để rủ cô dạo quanh công ty, Thi Hảo nghĩ, khả năng ông chuyện giữa cô và Lương Tây Kinh chỉ năm mươi phần trăm là cùng. Tuy nhiên, khi ông kêu tài xế đưa cô đến đây, cô thể khẳng định một trăm phần trăm… Lương Hanh tỏng chuyện tình cảm của cô và Lương Tây Kinh.
Ngày đến sớm hơn so với dự tính của Thi Hảo, tuy nhiên cô chuẩn tâm lý cho việc .
Thi Hảo hít sâu một , dùng nước vỗ lên mặt để bản thể bình tĩnh và tỉnh táo hơn.
Dù Lương Hanh thái độ như thế nào thì cô cũng sẽ chấp nhận.
Đây là do cô nợ Lương Hanh.
…
Khi cô trở về chỗ , đúng lúc nhân viên phục vụ đang bày thức ăn lên bàn ăn.
Lương Hanh cũng thói quen giống với Lương Tây Kinh, lúc ăn cơm, ông thích chuyện, vì Thi Hảo cũng giữ yên lặng theo ông.
Thi Hảo ăn đồ ăn mà trong miệng cảm nhận bất cứ hương vị gì, mới ăn một ít đặt đũa xuống.
Ngay đó, Lương Hanh cũng cầm khăn giấy lên lau miệng: "Cháu ăn no ?"
Thi Hảo: "Cháu thấy no ạ."
Lương Hanh về phía dòng vội vã tấp nập ở bên ngoài cửa sổ, ông bất chợt hỏi: "Thi Hảo, cháu đến thành phố Giang bao lâu ?"
Thi Hảo bình tĩnh trả lời: "Cũng gần hai mươi năm ạ."
Lương Hanh gật đầu: "Thế cháu việc ở tập đoàn bao lâu ? Đã năm năm ?"
Thi Hảo: "Năm năm nếu tính cả quãng thời gian thực tập sinh ạ."
Lương Hanh gật đầu, về phía cô: "Lúc việc, cháu thấy vui ?"
Lông mi Thi Hảo run lên, bờ môi khẽ hé mở: "Vui ạ."