Sau khi cúp máy, Lương Tây Kinh suy nghĩ một lúc lâu, lát gọi điện thoại cho Dương Cao Phi: “Anh hỏi tổng giám đốc Phó xem hôm nay công ty xảy chuyện gì .”
Dương Cao Phi tỉnh ngủ, thoáng chốc phản ứng kịp: “Chuyện ở trong nước ?”
Hỏi xong, bỗng vỗ mặt để tỉnh táo hơn. Mình hỏi vớ hỏi vẩn gì thế ? Bình thường Lương Tây Kinh nào quan tâm đến những chuyện vặt vãnh của chi nhánh công ty ở nước ngoài: “Vâng thưa tổng giám đốc Lương.”
Biểu hiện của Thi Hảo như ngày, đổi thành khác nhất định sẽ nghi ngờ.
Lương Tây Kinh là họ.
Anh là bạn trai của Thi Hảo, rõ cô như thế nào lúc bình thường và sẽ phản ứng khi chuyện xảy .
Anh cẩn thận suy nghĩ một chút về vấn đề mà Thi Hảo hỏi, Lương Tây Kinh gửi một tin nhắn cho Hứa Thực, để một chuyến đến nhà ông nội nhằm thăm hỏi ông.
Chẳng vì , cứ cảm giác bồn chồn yên.
-
Phía bên Thi Hảo, khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh tạm biệt, cô gửi cho Ôn Ỷ vài tin nhắn.
Cô sợ lời dối vạch trần, cần Ôn Ỷ phối hợp với cô một chút.
Đọc xong tin nhắn cô gửi đến, Ôn Ỷ lập tức gọi điện thoại cho cô: “… Chủ tịch ?”
Thi Hảo ôm đầu gối, ở giường, khẽ ‘ừ’ đáp .
Ôn Ỷ há hốc mồm vì kinh ngạc, vội vàng : “Bây giờ tớ sẽ qua nhà ngay.”
Thi Hảo nhắm mắt : “Ừm.”
Chưa đầy ba mươi phút , Ôn Ỷ xuất hiện ở trong nhà của Thi Hảo.
Từ cảm xúc của Thi Hảo, cô kết cục của cuộc trò chuyện giữa Thi Hảo và chủ tịch. Cô hỏi nhiều, chỉ dang tay ôm lấy Thi Hảo, dịu dàng : “Cho dù quyết định như thế nào, tớ đều sẽ ở phía hậu thuẫn của .”
Thi Hảo gượng: “Tớ mà.”
Có Ôn Ỷ ở bên, lòng Thi Hảo dần bình tĩnh .
Một hồi lâu , Thi Hảo về phía Ôn Ỷ: “Tớ uống chút rượu.”
Ôn Ỷ: “Trong nhà ? Nếu thì tớ tặng cho .”
“Không.” Thi Hảo : “Chúng cửa hàng tiện lợi một lát nhé?”
Ôn Ỷ: “Đi nào.”
Hai tạm một bộ quần áo ở nhà nhưng vẫn đủ kín đáo để thể mặc ngoài đường.
Ở cửa khu dân cư của Thi Hảo một vài cửa hàng tiện lợi đang mở cửa, đằng cửa của cửa hàng tiện lợi cũng chỗ để khách .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-150.html.]
Sau khi mua mấy lon bia, hai lặng lẽ uống.
Thi Hảo ừ hử, Ôn Ỷ cũng mở lời truy hỏi. Có những lúc ở cạnh bên là .
Khi uống đến lon thứ ba, sắc mặt Thi Hảo đỏ bừng : “Ôn Ỷ, tớ cũng đổi sang công việc mới.”
Ôn Ỷ ngẩn , sống mũi của cô cay cay.
Cô khẽ thở dài một , giả vờ thoải mái : “Không , cái cũ thì cái mới sẽ đến. Đến khi đổi công việc, chừng cuộc sống của chúng sẽ càng hơn, con mà, thể vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng?”
Thi Hảo nở nụ gượng gạo: “Cậu đúng.”
Ôn Ỷ cô, do dự : “Cậu chuyện đó với Lương Tây Kinh ?”
Thi Hảo lắc đầu: “Đợi về nước .”
Cô uống một ngụm rượu: “Tớ trực tiếp với .”
“Cũng đúng.” Ôn Ỷ tán thành: “Có những lời nên thẳng thắn vẫn hơn.”
Hai cửa hàng tiện lợi hơn nửa tiếng mới say khướt trở về nhà.
Cuối tuần, vì để cho Thi Hảo vui lên một chút, Ôn Ỷ đặc biệt ‘chi một tiền lớn’ để mời cô vui chơi khắp chốn, sắp xếp kín lịch nhằm cho cô thời gian để suy nghĩ lung tung.
Những ngày tiếp theo, Thi Hảo vẫn biểu hiện bình thường như khi.
Vào thứ Tư, Dương Cao Phi gửi cho cô thông tin chuyến bay của Lương Tây Kinh, với cô rằng Lương Tây Kinh sẽ trở về thứ Năm.
Thi Hảo trả lời ‘ ’, đó đặt điện thoại di động xuống.
Đến khi tan , Thi Hảo đợi các đồng nghiệp rời hết mới mở phần mềm soạn thảo văn bản gõ cụm từ ‘Thư từ chức’.
Cô từng và cũng như thế nào, cô rõ nên bắt đầu từ .
Ngây đối mặt với máy tính nửa giờ đồng hồ, Thi Hảo chống tay lên trán, nhắm mắt , gõ lý do từ chức của bản hết sức thuyết phục.
Xong xuôi, Thi Hảo thu dọn đồ đạc rời .
Buổi tối khi ngủ, Thi Hảo nhận điện thoại của Lương Tây Kinh.
Giống như thường ngày, cả hai về tình huống của mỗi , chia sẻ cuộc sống hằng ngày.
Trước khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh mở miệng hỏi: “Ngày mai em đến sân bay ?”
Thi Hảo đột nhiên nhớ đến lời mà bản cô khi bay nước ngoài công tác: “Có ạ.”
Cô đón .
Phía Lương Tây Kinh yên lặng vài giây mới : “Anh đợi em ở sân bay.”