Lương Tây Kinh nheo mắt , tầm mắt rơi khuôn mặt mộc của cô. Làn da của cô vẫn trắng nõn sáng bóng như , bởi vì trời nóng nên hai gò má phơn phớt đỏ, trông thần sắc khá .
Tầm mắt của Lương Tây Kinh dừng một chút, cúi đầu mấy lon bia trong giỏ hàng: “Có tiệc ?”
Thi Hảo sững sờ, đó mới hiểu : “... Vâng.”
Cô đó là Ôn Ỷ.
Nghe , Lương Tây Kinh giật khóe môi : “Thư ký Thi.”
Thi Hảo .
Lương Tây Kinh: “Em ăn tối ?”
Thi Hảo mắt , khẽ gật đầu: “ ăn .” Nói xong, cô nhịn hỏi: “Tổng giám đốc Lương vẫn ăn tối ?”
Lương Tây Kinh: “Chưa.”
Thi Hảo ồ một tiếng, gì nữa.
Nhìn thấy cô như , câu cô ăn cơm với đến miệng nữa.
Bầu khí yên lặng kéo dài.
Thi Hảo tự nhiên, cô thông qua hình ảnh phản chiếu của kệ hàng Lương Tây Kinh chăm chú.
Một tháng gặp, dường như gầy .
Ngay lúc Thi Hảo còn đang suy nghĩ, tầm mắt của Lương Tây Kinh tập trung cô: “Em còn mua cái gì nữa?”
Thi Hảo ngừng một lát, đồ trong giỏ hàng, mấp máy môi: “Mua thêm đồ ăn.”
Lương Tây Kinh gật đầu và hỏi thêm câu nào nữa.
Thi Hảo hít sâu một , chỉ bên cạnh: “ qua đó.”
Lương Tây Kinh trầm giọng : “Đi .”
Hai tách .
Sau đó, Thi Hảo gặp Lương Tây Kinh nữa.
Mãi cho đến khi cô chọn đồ thanh toán xong bước ngoài, cô mới thấy một bóng cô độc ở lối .
Trên tay Lương Tây Kinh chỉ cầm một chai nước khoáng, còn gì khác.
Thi Hảo yên lặng quan sát, cô đang suy nghĩ nên qua chào hỏi thì thấy cô một bước tới đó.
Cô định thần thì thấy đó là một cô gái trang điểm .
“...”
Thi Hảo , trong lòng nhịn cảm thán, Lương Tây Kinh thực sự trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ trong một thời gian ngắn như thể câu tới bắt chuyện .
Thi Hảo suy nghĩ miên man nên chú ý thấy ánh mắt của Lương Tây Kinh chuyển qua cô nhiều .
Đột nhiên, một giọng quen thuộc truyền đến bên tai cô: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo định thần , đột nhiên tới mặt : “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh chiếc túi trong tay cô: “Có cần giúp ?”
Thi Hảo vốn nên cần nhưng lời tới miệng đột nhiên thành: “Tổng giám đốc Lương bận gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-163.html.]
Lương Tây Kinh ngước mắt lên, cố ý hỏi: “Tan còn bận gì nữa?”
Thi Hảo vô thức về phía cô gái còn xa.
Lương Tây Kinh theo ánh mắt của cô, khó hiểu hỏi: “Đối với em, là kiểu tùy tiện như ?”
Thi Hảo nghẹn họng: “... ý đó.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, cũng hỏi ý kiến của cô thêm nữa mà trực tiếp cầm lấy chiếc túi trong tay cô: “Đi thôi.”
Trái tim Thi Hảo run lên, cô khẽ: “ thể xách .”
Lương Tây Kinh để ý đến cô: “Tiện tay thôi, chuyện hỏi em.”
Thi Hảo sửng sốt: “Chuyện gì ?”
Thấy dáng vẻ cảnh giác của cô, Lương Tây Kinh thản nhiên : “Chuyện công việc.”
“... Được.”
Hai một một đến khu dân cư quen thuộc, khi đến cửa khu, nhân viên bảo vệ nhận Lương Tây Kinh nên cũng hỏi gì mà trực tiếp mở cửa cho hai .
Đi tới cửa nhà Thi Hảo, Lương Tây Kinh đặt đồ xuống, cũng khó cô: “Em cất đồ , ở tầng chờ em.”
Thi Hảo hô hấp chậm , mấp máy môi: “Được, sẽ xuống ngay.”
Sau khi mở cửa nhà, Thi Hảo xách đồ phòng bếp, rửa sạch tay vội vã cửa nữa.
Lúc cô xuống tầng, Lương Tây Kinh còn hút xong điếu thuốc.
Nghe thấy động tĩnh, lập tức dập tắt điếu thuốc tay.
“Nhanh ?”
Thi Hảo khẽ ừ một tiếng, hỏi: “Tổng giám đốc Lương tìm hỏi chuyện công việc gì?”
Cô nghi ngờ: “ còn bàn giao sót chuyện nào ?”
Thật , cô hề bàn giao thiếu chỗ nào cả.
Lương Tây Kinh cũng cô sẽ như .
Sở dĩ như chẳng qua là để tìm cớ mà thôi. Tại Lương Tây Kinh kiếm cớ, tại Thi Hảo vạch trần, hai họ đều rõ trong lòng.
Nghe sự nghi ngờ của Thi Hảo, Lương Tây Kinh bóp nắn điếu thuốc tắt còn ném trong tay, đổi chủ đề một cách gượng gạo: “Em tìm việc mới như nào ?”
Thi Hảo ngờ hỏi cái , cô trầm mặc mấy giây thành thật : “Cũng thuận lợi cho lắm.”
Lương Tây Kinh cô: “Sao em tìm việc thư ký?”
Anh ít nhắc đến chuyện phỏng vấn của Thi Hảo, vị trí cô ứng tuyển là chiến lược tiếp thị.
“Làm mệt .” Thi Hảo cũng suy nghĩ sâu xa, cô chỉ thản nhiên cho : “ thử sức ở một lĩnh vực mới.”
Những lời qua tai Lương Tây Kinh trở thành - cô cảm thấy thư ký của mệt mỏi.
Anh im lặng trong chốc lát hỏi cô: “Làm thư ký của mệt như ?”
Thi Hảo sửng sốt, cô nhận hiểu lầm ý của .
Cô cau mày , thẳng: “... ý đó.”
Lương Tây Kinh bình tĩnh chằm chằm cô.
Một lúc , mãi cho đến lúc Thi Hảo sắp hít thở thông thì mới dời tầm mắt, mục đích tới tìm cô: “Cùng ăn tối với nhé?”