Những thiết với Lương Tây Kinh đều ghét món ăn Nhật Bản.
Cái ghét của dành cho món ăn Nhật Bản đạt đến trình độ chỉ cần ngang qua nhà hàng Nhật Bản thôi cũng sẽ cau mày.
Trong tình huống công việc buộc , vẫn sẽ cố hết sức bước chân nhà hàng Nhật Bản.
Những thời gian khác, dù là ai gọi cũng bén mảng đến gần nhà hàng Nhật Bản nửa bước. Thế nhưng, lúc chấp nhận ăn đồ Nhật với Thi Hảo.
Lần Lương Tây Kinh dấn tới nhà hàng Nhật Bản cùng là vì Thi Hảo.
Vì thế nên sâu trong lòng Tần Yến cảm thấy khá khâm phục Thi Hảo.
Nếu sợ Lương Tây Kinh hiểu lầm gì đó, thật sự tạo dựng một mối quan hệ với Thi Hảo, học hỏi một vài bí kíp để thể khiến Lương Tây Kinh thỏa hiệp.
"..."
Nhìn thấy tin nhắn do Tần Yến gửi tới, Lương Tây Kinh đang Thi Hảo trêu chọc cũng thừa nhận một điều rằng… Thi Hảo giỏi, dù đang ở đây cũng dám quậy phá.
Có lẽ cô dám chắc rằng sẽ bất cứ điều gì với cô ở đây.
Nghĩ , Lương Tây Kinh trầm giọng gọi tên cô: "Thi Hảo."
Thi Hảo tạm dừng một chút, đó giương đôi mắt ngập tràn sự vô tội lên : "Sao đấy?"
Lương Tây Kinh chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, tràn ngập ý cảnh cáo: "Ăn xong thì nên ngoan ngoãn mà ăn."
Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm , Thi Hảo những lời Lương Tây Kinh ý gì.
Lần nào trêu chọc Lương Tây Kinh, Thi Hảo cũng chừng mực, cô nếu bản còn tiếp tục trêu thêm nữa, cuối cùng chịu thiệt thòi chỉ cô mà thôi.
Thi Hảo là một thanh niên thời thế.
Nghĩ một lát, cô nhanh chóng thu chân , với vẻ mặt bình tĩnh: "Lát nữa em dạo phố."
"..." Lông mày của Lương Tây Kinh khẽ giật, hỏi: "Chẳng tối qua mới dạo đó ?"
Thi Hảo liếc một cái, tỏ vẻ ghét bỏ, bảo: "Tổng giám đốc Lương , chắc , đối với phụ nữ việc dạo mà mua gì cũng chẳng khác việc là mấy."
Lương Tây Kinh: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-21.html.]
Anh lúc hai ở với , Thi Hảo mau mồm mau miệng, cũng bản thể cô, thế là lên tiếng nữa.
Thật dù gì chẳng nữa thì kết quả cũng sẽ chẳng gì đổi hết.
Thấy dáng vẻ im lặng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo cố ý : "Tổng giám đốc Lương một lời nào như thế là đang phản đối trong im lặng đấy ?"
Lương Tây Kinh nhướng mày cô, tỏ vẻ tự nhiên nhắc nhở một câu: "Thi Hảo, ngày mai em khỏi cần nữa."
Vì nếu cô còn tiếp tục châm lửa thì đêm nay sẽ buông tha cô một cách dễ dàng như mấy nữa.
"..."
Nghe ý tứ trong lời của , Thi Hảo cảm thấy khó chịu.
cô cũng những gì Lương Tây Kinh là sự thật. Tính đến tối nay, sự kiên nhẫn của đến cực hạn, cô thể tiếp tục nhổ lông đầu cọp nữa.
Lẳng lặng nuốt lời đến bên mép xuống, Thi Hảo tập trung việc ăn cơm, lơ ở phía đối diện .
Lương Tây Kinh cô nhét những thứ bản thích miệng, dày cảm thấy khó chịu.
Anh khựng một chút, cố nén cảm giác khó chịu trong cơ thể xuống, lên : "Anh ngoài hút điếu thuốc."
Lương Tây Kinh hút thuốc nhưng nghiện thứ đồ .
Hầu hết thời gian, chỉ hút một, hai điếu để giải tỏa phiền muộn khi công việc quá căng thẳng hoặc những khi gặp áp lực quá lớn.
Thi Hảo rõ điểm .
Nhìn theo bóng lưng vội vã bước ngoài của , Thi Hảo khẽ chớp mắt.
…
Buổi tối gió lớn.
Nhà hàng Nhật Bản trang trí theo phong cách hết sức cổ kính, mái hiên còn treo vài chiếc đèn lồng màu đỏ cam.
Lúc Thi Hảo bước khỏi nhà hàng, bắt gặp hình ảnh đàn ông đang hút thuốc chiếc đèn lồng.
Dù chỗ khá tối nhưng vẫn khắc họa rõ bóng lưng cao to, kiên cường của . Không hiểu lúc Thi Hảo cảm thấy Lương Tây Kinh của giây phút cô đơn.
Lương Tây Kinh hút thuốc xong ngửi thấy mùi hương thoang thoảng Thi Hảo.