Cô ngước mắt, chạm đôi mắt đen láy của , đỏ mặt, trừng một cái: “Anh xong ? Để em soi gương xem.”
Lương Tây Kinh , cúi đầu hôn cô một cái : “Xong , em xem.”
Trong gương phản chiếu hình ảnh Thi Hảo mặc chiếc váy màu tím nhạt, nếp gấp váy tựa như những cánh hoa đang bung nở, vô cùng xinh .
Giây phút gương, Thi Hảo cảm giác như đang trong bụi hoa và vô đóa hoa vây quanh .
Lương Tây Kinh ngắm đôi mắt sáng bừng của cô chậm rãi hỏi: “Em thích ?”
Thi Hảo gật đầu.
“Thích ạ.”
Lương Tây Kinh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là .”
Thi Hảo sang hai chiếc váy còn , : “Em thử cả hai chiếc đó nữa.”
Vừa dứt lời, để đề phòng Lương Tây Kinh tiếp tục ‘công việc’ , Thi Hảo : “Anh tắm rửa , để em tự .”
Lương Tây Kinh câm nín vài giây đành : “Được.”
Anh chằm chằm Thi Hảo: “Nếu em cần sự giúp đỡ thì cứ gọi .”
“... Vâng.”
Lương Tây Kinh khỏi phòng đồ, thẳng nhà vệ sinh.
Nghe tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm, Thi Hảo mới chậm rãi cởi bộ váy xuống.
cô chỉ mải đuổi Lương Tây Kinh mà quên mất một điều quan trọng… Đó là chiếc váy còn mà Lương Tây Kinh mua cho cô chính là kiểu váy hai dây màu trắng nhạt, khóa kéo cũng ở lưng, về cơ bản, cô thể tự kéo khóa chiếc váy .
Lúc Lương Tây Kinh từ nhà tắm, Thi Hảo vẫn đang loay hoay kéo xong khóa váy.
Tóc vẫn khô hẳn, nước vẫn nhỏ giọt xuống tong tong.
Thi Hảo đầu , bắt gặp ánh mắt của .
Ánh mắt hai chạm vài giây, hai mắt Lương Tây Kinh sáng quắc cô chằm chằm, giọng khàn khàn hỏi: “Không kéo khóa lên hả?”
Thi Hảo gật đầu.
Lương Tây Kinh nhấc chân bước đến gần cô, cúi đầu hỏi: “Muốn giúp ?”
“Anh rõ mà còn cố hỏi.” Thi Hảo liếc một cái.
Lương Tây Kinh khẽ , tiện tay vắt chiếc khăn dùng để lau tóc trong tay sang một bên, rút ngắn cách với Thi Hảo.
Hai trán kề trán, Lương Tây Kinh nghiêng mặt sang bên một bên, áp mũi má cô: “... Nếu từ chối thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-228.html.]
Thi Hảo: “Hả?”
Cô ngờ rằng Lương Tây Kinh sẽ đồng ý giúp cô mặc váy.
Lương Tây Kinh cứ ôm cô như , cánh tay thon dài rắn rỏi vòng , chạm khóa váy lưng cô, cất lên giọng trầm khàn: “Em cũng rõ mà còn cố hỏi?”
Thi Hảo lập tức hiểu ý của .
“Lương Tây Kinh…” Cô lẩm bẩm, hổ tức giận : “Anh thể kiềm chế một chút hả?”
Lương Tây Kinh há miệng, cắn môi của cô, lúng búng như ngậm hột thị: “Anh kiềm chế lâu .”
Hơi phóng túng một chút cũng gì quá đáng.
Lông mi Thi Hảo run lên, cô bản ngăn , chỉ thể hùa theo ý của .
Hai rời khỏi phòng đồ, cơ thể Thi Hảo còn căng thẳng hơn cả lúc váy giúp cô khi tắm, hô hấp cũng dồn dập hơn hẳn.
Tay Lương Tây Kinh chạm đến chỗ nào cô là chỗ đó dấy lên cảm giác da thịt tê dại.
Một lúc , Thi Hảo thấy tiếng Lương Tây Kinh vang lên bên tai: “Từ khi nào…”
Thi Hảo rõ, hé môi : “Anh gì cơ?”
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Lương Tây Kinh vén một góc váy lên, lặp câu : “Em ướt như thế từ khi nào?”
“...” Hai gò má Thi Hảo ửng hồng, đôi mắt giống như phủ lên một tầng nước, giọng nhỏ nhẹ: “Từ lúc quần áo…”
Lúc quần áo cho cô.
...
Mấy tiếng , Thi Hảo sức cùng lực kiệt.
Cô ghé giường, bình nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực, cảm thấy cô và Lương Tây Kinh chút phóng túng quá mức.
Lương Tây Kinh còn đang dọn dẹp phòng đồ mà hai lộn xộn.
Thi Hảo tiếng động vang lên bên trong phòng, suy nghĩ dần bay xa, tối nay nên giao hẹn với vài điều, ít nhất là đôi bên kiềm chế hơn một chút trong chuyện giường chiếu. Ngày mai cô còn .
Chờ Lương Tây Kinh thu dọn xong phòng đồ, hai bước phòng tắm để tắm rửa.
Tắm rửa xong , thoáng cái Thi Hảo quên sạch những lời .
Cô chui rúc trong lòng Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh hỏi cô sắp tới kế hoạch gì .
Thi Hảo nghi hoặc : “Em cũng rõ, hỏi cái gì?”
Lương Tây Kinh cụp mắt: “Cuối tuần em rảnh ?”
Thi Hảo: “Hả?”