Thi Hảo chớp chớp mắt, cô cảm động thôi: “Lương Tây Kinh.”
Cô với giọng nghẹn ngào: “Sao chứ?”
“Mới thế mà hả?” Lương Tây Kinh xoa đầu cô: “Chỉ là một bộ váy thôi mà.”
Thi Hảo lắc đầu: “Không chỉ riêng cái .”
Điều càng khiến cô cảm động hơn chính là một bận rộn như Lương Tây Kinh mà luôn nhớ rõ sở thích của cô. Thậm chí trong một lịch trình với bộn bề công việc mà vẫn dành thời gian mua quà để mang về tặng cô.
Trong lòng , cô thực sự quan trọng.
Lương Tây Kinh hiểu ý của Thi Hảo, vuốt ve mái tóc dài của cô: “Em mặc thử ?”
Thi Hảo: “Muốn.”
Thi Hảo sợ rằng Lương Tây Kinh sẽ đề nghị đồ cho nên cô nhấn mạnh: “Để em tự .”
“...”
Từ nhỏ đến lớn Thi Hảo từng mặc thử váy công chúa nào.
Lần đầu tiên cô mặc váy là tháng đầu tiên khi bố nuôi đưa về nhà. Họ mua cho cô một bộ váy, điều nó là váy công chúa nhưng Thi Hảo vẫn thích.
Trong hai năm đó hễ đến mùa thể mặc váy là cô sẽ mặc bộ váy đó.
Sau , khi cô rời , bộ váy đó cũ đến mức còn là hình dáng ban đầu nữa. Cô mang theo bất cứ thứ gì từ ngôi nhà đó, đương nhiên là kể cả bộ váy .
Trong một thời gian dài đó, Thi Hảo vẫn luôn chịu mặc váy.
Còn nhớ rõ rằng, mà cô mặc váy trở là khi nghiệp cấp ba. Thi Hảo dùng tiền kiếm trong kỳ nghỉ hè để mua một bộ váy mới quà để chúc mừng bản trưởng thành.
Có lẽ là ký ức về bộ váy lúc nhỏ khắc sâu tiềm thức nên đối với những bộ váy Thi Hảo một sự yêu thích nhất định hơn so với những đồ vật khác. Chỉ điều cô thực sự từng mua kiểu váy công chúa. Thi Hảo luôn cảm thấy rằng bản thích hợp với nó.
Lương Tây Kinh rõ về sở thích của Thi Hảo.
Vì , chỉ cần công tác khi một chút xíu thời gian rảnh rỗi thì cũng sẽ chọn một chiếc váy ở nơi đó quà và mang về cho cô.
Rất nhanh đó, Thi Hảo xong váy và .
Nghe thấy tiếng động, đưa mắt cô. Lương Tây Kinh thoáng qua mặt cô lướt xuống xương quai xanh thanh mảnh của cô, ánh mắt tiếp tục xuống dừng đôi chân dài thon thả và thẳng tắp của cô.
Bởi vì bộ váy ngắn nên để lộ đôi chân xinh của Thi Hảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-249.html.]
Nhìn đôi chân mặt, ánh mắt của Lương Tây Kinh tối sầm .
Anh biến thái nhưng lúc trong đầu của Lương Tây Kinh bất giác hiện lên hình ảnh cơ thể cô quấn chặt lấy trong phòng tắm.
Nhìn thấy sự đổi trong ánh mắt của Lương Tây Kinh, khuôn mặt Thi Hảo đỏ bừng lên: “Đồ lưu manh.”
“...” Lương Tây Kinh chẳng hề phản bác những gì cô mà chỉ dậy bước tới bên cạnh cô.
Anh kéo Thi Hảo đến chiếc gương soi , trầm giọng : “Xinh lắm.”
Vành tai của Thi Hảo tê tê, cảm nhận thở ấm nóng của đang phả phía tai của hình ảnh của hai họ phản chiếu trong gương.
Hai họ trong gương với ánh mắt đắm đuối.
Một lúc , Lương Tây Kinh kéo Thi Hảo về phía .
Cuối cùng thì vẫn thể một . Anh nhịn mà tìm đến môi cô và hôn cô thêm nữa.
Khi Thi Hảo mặc bộ váy công chúa lên , trông cô càng trở nên thuần khiết, đáng yêu và ngoan ngoãn hơn bao nhiêu so với lúc mặc đồ ở nhà. Dáng vẻ của Thi Hảo thực sự khiến Lương Tây Kinh kìm lòng mà chọc ghẹo cho cô .
Anh rằng nếu thì xa nhưng mà thực sự kiềm chế .
…
Hai họ chính thức lên giường cùng ngủ thì hơn mười hai giờ đêm.
Thi Hảo Lương Tây Kinh ôm chặt lòng và dỗ dành nên cô thể nổi giận .
Một lúc , Lương Tây Kinh gọi tên của cô.
Thi Hảo chỉ trả lời qua loa lấy lệ, hai mắt vẫn còn đang nhắm chặt: “Sao thế?”
Lương Tây Kinh thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn của cô, cố gắng nhịn : “Ngày mai em những gì?”
“Em vẫn ngày mai gì.” Thi Hảo mở to hai mắt : “ em hôm nay em gì đấy.”
Lương Tây Kinh nhướn mày: “Hả?”
Thi Hảo đẩy tay chui trong chăn và : “Đi ngủ.”
Việc cô bây giờ chính là ngủ.
“...”