Trong bao lì xì đỏ là một xấp tiền dày cộp, Thi Hảo đổ xấp tiền đếm thử, đó về phía Lương Tây Kinh: “Có bà cho em nhiều quá ?”
Lương Tây Kinh cụp mi cô: “Bao nhiêu mà nhiều?”
Anh bằng giọng điệu bình tĩnh: “Mẹ lo rằng em sẽ hoảng sợ nên chỉ cho chừng thôi, thì bà còn thể cho em nhiều hơn chứ.”
Số tiền mà bà nhét bao lì xì chẳng qua là để lấy hên thôi.
Thi Hảo im thin thít.
Lương Tây Kinh cầm xấp tiền lên chỉ hộp quà bằng gỗ khác, : “Em xem hợp .”
“Hở?” Thi Hảo cúi đầu: “Đây là cái gì thế?”
Sau khi rời khỏi Tây Viên, túi xách của Thi Hảo nhỏ nhét hộp quà nên cô đưa mấy thứ cho Lương Tây Kinh giữ hộ.
Lúc qua cửa an ninh sân bay, cô cũng kiểm tra xem bên trong đựng thứ gì.
Lương Tây Kinh nhếch môi : “Em cứ xem sẽ .”
Thi Hảo do dự một lát mới mở hộp quà trông cổ kính đó.
Khi thấy thứ trong hộp, cô trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc về phía Lương Tây Kinh: “Thứ là…?”
Lương Tây Kinh cầm chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy với màu xanh biếc phân bố đều đặn đặt trong hộp quà lên, đó nâng một tay Thi Hảo: “Đeo thử xem ?”
Thi Hảo đè lên tay Lương Tây Kinh: “Thứ quá đắt tiền.”
Mặc dù Thi Hảo là chuyên gia giám định phỉ thúy nhưng cô cũng từng theo Lương Tây Kinh tham dự ít buổi bán đấu giá, cho nên cô cũng hiểu chút ít về một vật phẩm trang sức đắt tiền.
Chiếc vòng tay mà Tiêu Bạch Hủy tặng cho cô, thấy giá trị cực kỳ cao.
Lương Tây Kinh dở dở : “Thứ là tặng cho em mà.”
Thi Hảo hiểu ý của Lương Tây Kinh cho lắm.
Lương Tây Kinh bèn giải thích: “Chiếc vòng tay là do bà nội từng tặng cho hồi bà mới kết hôn với đó.”
Đây là vòng tay gia truyền của nhà họ Lương.
Thi Hảo kinh ngạc há hốc miệng: “Gì cơ?”
Lương Tây Kinh nắm tay cô, thấy vẻ mặt đờ đẫn của cô, một tia buồn lướt qua trong mắt : “Bây giờ tặng chiếc vòng tay cho em, em thông minh cỡ chắc chắn hiểu ý của nhỉ.”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-268.html.]
Thi Hảo ngớ , đôi môi khẽ run rẩy: “ mà…”
“ nhị cái gì?” Lương Tây Kinh đổi góc độ đeo vòng tay cổ tay của Thi Hảo: “Em hả?”
Thi Hảo cụp mắt cẩn thận từng li từng tí đeo vòng tay cổ tay cho như thể sợ đau, nhớ tới lời mà Tiêu Bạch Hủy từng với lúc ở Tây Viên.
Cô im lặng trong chốc lát ngước mắt lên Lương Tây Kinh, hỏi một câu khiến kinh ngạc đến sững sờ: “… Anh bảo bà cầu hôn em giúp hả?”
Lương Tây Kinh điếng hồn vì câu hỏi của cô, khỏi liếc cô một cái: “Em gì ?”
Thi Hảo hậm hực vươn tay sờ chóp mũi: “Anh còn cầu hôn em , bảo em nhận vòng tay kiểu gì cho nhẽ?”
Lương Tây Kinh chăm chú hàng mi khẽ run rẩy của cô, khóe môi cong lên: “Ý em là, chỉ cần cầu hôn em thì em sẽ chịu nhận chiếc vòng ngọc hả?”
Nghe , Thi Hảo vốn định trả lời đúng , song cô cảm thấy đồng ý dễ dàng như thì lời cho Lương Tây Kinh quá.
Thế là cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của : “Còn xem thành ý của nữa.”
Lương Tây Kinh hiểu.
Anh nhét vòng ngọc lòng bàn tay Thi Hảo, giọng trầm lắng: “Được, hiểu .”
Thi Hảo đối diện với trong chốc lát. Để tránh khiến hiểu nhầm, Thi Hảo mím môi : “Em ý giục cưới em nhé.”
Cô lẩm bẩm: “Em vẫn sốt ruột .”
Lương Tây Kinh mỉm : “ sốt ruột.”
Anh kéo Thi Hảo dậy từ tấm thảm trải sàn, ôm chầm cô lòng , gương mặt của thiết dụi lên gò má của cô, giọng trầm xuống: “Anh mới là sốt ruột.” Anh cúi đầu tìm kiếm đôi môi của cô, một câu phát âm rõ ràng: “Anh cưới em từ lâu .”
“…”
-
Mặc dù nhưng ngày hôm , Thi Hảo chờ suốt nửa tháng mà vẫn thấy Lương Tây Kinh cầu hôn .
Nếu hai vẫn luôn ở bên , chỉ tách rời khỏi những lúc việc, hơn nữa thái độ dính của Lương Tây Kinh thì lẽ Thi Hảo sẽ nghi ngờ ý định cưới .
Sau kỳ nghỉ tết Dương lịch, còn thêm một tháng nữa thì mới đến kỳ nghỉ tết Âm lịch.
Gần đến kỳ nghỉ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh trở nên bận rộn hơn . Thi Hảo đỡ hơn một chút, cho dù tăng ca ngày cuối tuần thì cũng thể giải quyết trong vòng một hai tiếng ở nhà.
Trái là Lương Tây Kinh liên tục xử lý những công việc lặt vặt.
Ngày cuối tuần cuối cùng kỳ nghỉ, còn nhận lời mời tham dự một bữa tiệc thương nghiệp ở Hồng Kông, nhất định mặt.
Vừa nhận thư mời, Lương Tây Kinh lập tức hỏi Thi Hảo thể bạn nữ cùng dự tiệc với .