Chồng Tôi Là Kẻ Thù - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-02-13 15:14:12
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bữa tiệc nguyên đán tối hôm , cũng một phần là do cồn thúc đẩy cảm xúc trong lòng .

 

Lương Tây Kinh dám khẳng định rằng, thích Thi Hảo, yêu đương với Thi Hảo. Trước dám bày tỏ là vì sợ Thi Hảo sẽ từ chối .

 

Anh Thi Hảo sợ điều gì nhất.

 

Nghe , Thi Hảo nghẹn họng, kìm lòng đậu lẩm bẩm: “Cho nên cố tình gài bẫy em chứ gì?”

 

Lương Tây Kinh vẫn mỉm , vươn tay ôm cô lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng trầm khàn: “Cũng thể gọi là gài bẫy nhỉ.”

 

Anh chỉ thử thăm dò thái độ và cảm xúc của Thi Hảo dành cho mà thôi.

 

Lương Tây Kinh khóa môi Thi Hảo, một câu phát âm rõ ràng: “Anh cảm thấy may mắn.”

 

Đêm hôm , thành công.

 

Khi từ từ nhắm mắt sofa, cảm nhận ánh mắt chăm chú của Thi Hảo đặt lên , Thi Hảo cũng thích . Nắm chắc điều , đoạn mới dám một chuyện liều lĩnh hơn.

 

Đôi môi Thi Hảo khẽ hé mở, đang định cãi thì Lương Tây Kinh bế cô lên, cúi đầu : “Chúng về phòng nhé?”

 

“…”

 

Hai đều chú ý tới ở nơi xa đang họ.

 

Trước đó lâu, tổng giám đốc Lưu tin Lương Tây Kinh và Thi Hảo đang yêu . Ông đang nghĩ nên tìm một cơ hội để lời xin với hai , bàn tiệc ông mắt tròng nên mới ăn bậy bạ.

 

Thế nhưng ông còn kịp mở lời thì hai bắt đầu hôn môi ngay mắt ông .

 

Tổng giám đốc Lưu ái ngại nên quyết định chờ hai hôn xong mới gần.

 

Tiếc rằng Lương Tây Kinh cho ông cơ hội đó.

 

Không lâu , Lương Tây Kinh bế Thi Hảo trở về phòng nghỉ của hai .

 

Sáng hôm , du thuyền cập bến.

 

Tổng giám đốc Lưu mới thấy hai dính như sam. Ông cực kỳ điều, gần quấy rầy họ. Chuyện xin đành để .

 

 

Thi Hảo và Lương Tây Kinh hề tổng giám đốc Lưu vẫn còn nhớ vụ ăn bỗ bã với Thi Hảo trong bữa tiệc hôm .

 

Ngày thứ hai khi tham dự bữa tiệc, hai trở về thành phố Giang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chong-toi-la-ke-thu/chuong-272.html.]

 

Đi nốt ngày cuối cùng, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngủ ở biệt thự một đêm, hôm lên đường trở về nhà cũ.

 

Theo lý mà , Thi Hảo nên đến đây ngày tết Âm lịch. Chẳng qua Lương Tây Kinh và Lương Hanh đều đồng ý, khăng khăng yêu cầu cô đến nhà họ.

 

Thi Hảo hai ông cháu yên tâm bỏ mặc ăn tết một . Họ sợ cô sẽ cô đơn.

 

Không còn cách nào khác, cô đành đồng ý ăn tết cùng hai ông cháu.

 

Hôm nay là ngày ba mươi tháng Chạp, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng dán câu đối cho nhà cũ, đó tổng vệ sinh cho cả căn nhà.

 

Buổi tối, thậm chí Thi Hảo còn đích bếp, cùng bác Tôn nấu bữa tối cho cả nhà.

 

Ừm, Lương Tây Kinh cũng bếp.

 

Anh chế biến một phần nộm dưa chuột.

 

Bác Tôn cưới vợ, từ hồi còn trẻ đến bây giờ vẫn luôn sống ở nhà họ Lương.

 

Tết Âm lịch, cả bốn quây quần bên ăn tết.

 

Ăn bữa cơm đoàn viên xong, Lương Tây Kinh và Thi Hảo cùng xem Gala Cuối Năm với Lương Hanh, nhân tiện thức đêm chờ đến giao thừa.

 

Đêm nay, hai bất cứ nơi nào, chỉ ngoài sân chơi đốt pháo hoa que.

 

Đón giao thừa xong, hai trở về phòng ngủ.

 

Tiếng pháo nổ truyền tới từ nơi xa ngoài cửa sổ, trong phòng ngủ cũng ngừng vang lên những tiếng động mờ ám ướt át.

 

Khi hai thực sự giường ngủ thì hơn ba giờ sáng.

 

Thi Hảo ngả lên giường, Lương Tây Kinh lập tức đưa một bao lì xì cho cô: “Hảo Hảo, chúc mừng năm mới.”

 

Thi Hảo ngây , cố gắng giữ tỉnh táo mở mắt : “Sao còn chuẩn thứ ?”

 

Lúc ăn bữa tối, Lương Hanh và bác Tôn cũng tặng bao lì xì mừng tuổi cho họ.

 

“Ừ.” Lương Tây Kinh cúi đầu hôn lên khóe môi cô: “Tiền áp tuế*.”

 

*Tiền áp  tuế: Theo phong tục của Trung Quốc, “tiền áp tuế” là loại tiền mừng tuổi năm mới cho trẻ nhỏ sẽ đặt ở chân giường với mục đích xua đuổi, trấn áp tà ma cho chúng hại trẻ nhỏ, phù hộ đứa trẻ sống lâu trăm tuổi, gặp tai họa bệnh tật.

 

Khóe môi Thi Hảo cong lên: “Đã nhiều năm em nhận nhiều bao lì xì như năm nay.”

 

Lương Tây Kinh khựng trong chốc lát kéo cô lòng : “Kể từ năm nay, năm nào em cũng sẽ lì xì, sẽ càng ngày càng nhiều.”

Loading...